Sau khi nhận được tin Kiều Sanh đã bình an. Kiều Mộ Đình và Kiều Tử Việt lúc đó đang ở trước đống đổ nát của tòa nhà Tinh Quang ngay lập tức chạy tới bệnh viện. Khi nhìn thấy Kiều Sanh, Kiều Mộ Đình đã nhào tới ôm chặt lấy y.
Kiều Sanh ngạc nhiên.
Y còn tưởng là hết kiếp này, Kiều Mộ Đình cũng không thèm để ý tới y nữa chứ…
Kiều Mộ Đình ôm rất chặt, Kiều Sanh nhíu mày, giọng oán giận: “Tôi đang bị thương đấy!”
Kiều Mộ Đình vội vàng buông y ra, lo lắng hỏi: “Bị thương ở đâu?”
“Chỉ trầy sơ sơ một chút mà thôi!”
“Khám bác sĩ chưa?”
“Khám rồi!”
“Để tôi xem!” Dứt lời, Kiều Mộ Đình định vén áo y lên.
Kiều Sanh vội vàng cản lại. Đùa gì vậy? Đây là nơi công cộng, cho dù có là anh em, nhưng làm thế này cũng hơi quá, y còn không muốn người ta xúm lại nhìn mình đâu.
Kiều Mộ Đình vẫn chưa chịu dừng: “Vết thương có nặng lắm không?”
Kiều Sanh liếc cậu một cái, cười hỏi: “Không phải cậu định không qua lại với tôi nữa à?”
Kiều Mộ Định cụp mắt, đẩy gọng kính lên, im lặng không đáp.
Kiều Sanh nhìn trời, không nói gì.
Kiều Mộ Đình suy nghĩ một hồi, dường như rất quyết tâm, sau đó quay qua nhìn Kiều Sanh, ôm y thêm lần nữa.
“Tôi nghĩ thông rồi!”
“Sao?”
“A Sanh, đời này, tôi sẽ không buông anh ra nữa!”
Kiều Sanh khó hiểu.
Kiều Mộ Đình không nói thêm gì, mà hôn y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-vuong/3132666/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.