Ba người mò mẫm trong bóng tối, phải mất một lúc lâu mới tìm được vị trí của lối ngầm.
Do tòa nhà đã bị biến dạng, lối đi bị gạch đá chặn lại, Kiều Sanh và Hoắc An Đạt chỉ có thể moi ra được một góc vừa một người chui qua.
Ba người đi vào.
Khác hẳn tòa nhà bị phá hủy nặng nề, bãi đỗ xe dưới tầng ngầm lại không bị tổn hại bao nhiêu. Tuy nhiên vẫn có vài nơi sụp xuống, do mất điện nên cả bãi đỗ xe đều tối đen.
Nhờ ánh sáng mỏng manh phát ra từ di động của Hoắc An Đạt và Kiều Thục Lệ, ba người cẩn thận dò dẫm đi về trước.
Trong tình hình này, nếu muốn tìm ra lối ra là chuyện không thể. Ba người đi mãi vẫn không tìm thấy lối ra. Bãi đỗ xe rất rộng, hơn nữa còn có nhiều xe đậu bên trong, nhìn như mê cung.
Cùng đường, ba người đành phải dừng lại.
Một lát sau, xung quanh lại bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Dư chấn!
Ba người nhìn nhau, vội vàng chạy tới một bờ tường cách đó không xa, ngồi xổm xuống.
Dư chấn chỉ kéo dài một lát, nhưng sự tác động của nó vẫn không thể xem thường. Trần tầng hầm lại sập thêm một ít, chỉ cần lệch qua thêm một chút sợ là bọn họ lành ít dữ nhiều.
Chờ cơn dư chấn qua đi hoàn toàn, ba người từ từ đứng dậy.
“Chúng ta không thể ở lại đây được nữa!” Kiều Sanh nói.
Hoắc An Đạt và Kiều Thục Lệ gật đầu.
Ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-vuong/3132662/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.