.
Từ khi Liên Mặc Sinh rời khỏi, cuộc sống ở bệnh viện của Kiều Sanh trở nên bình lặng rất nhiều. Vết thương của y đang dần khép lại, y cũng đã có thể tự đi lại được, nhưng để khỏi hẳn thì phải cần thêm một thời gian nữa do vết thương bị ngâm trong nước, tốc độ khép lại rất chậm.
Cũng may là dạo này công ty không nhiều việc lắm, mỗi ngày hễ rảnh là Kiều Mộ Đình lại tới bệnh viện, làm bảo tiêu chuyên trách cho Kiều Sanh.
Mấy ngày qua, mí mắt của Kiều Sanh cứ giật liên tục.
Trong lòng y luôn cảm thấy bất an, cứ như sắp có chuyện gì đó xảy ra. Trực giác y rất linh mẫn, nhất là những chuyện có liên quan tới an nguy của chính mình, có lẽ đó là bản năng tự vệ của muôn loài.
Y định hai ngày nữa sẽ xuất viện, bệnh viện khiến y cảm thấy không an toàn.
Hôm nay là chủ nhật, mới sáng sớm Kiều Mộ Đình đã tới, chủ yếu là chăm sóc cho Kiều Sanh.
Bước vào phòng bệnh, Kiều Mộ Đình nhíu mày.
Thời tiết rất đẹp, bên ngoài ánh mặt trời sáng chói nhưng trong phòng lại đóng chặt cửa sổ, ngay cả bức màn cũng kéo xuống, cảm giác thật u buồn.
Kiều Mộ Đình đi tới bên cửa sổ, đưa tay kéo màn ra.
Ánh sáng rực rỡ chiếu vào, cả gian phòng trở nên sáng hẳn.
“Đừng vén màn ra, mau kéo lại đi!” Kiều Sanh nhíu mày.
“Tại sao? Hôm nay thời tiết tốt, anh cứ ở trong phòng bệnh mãi thế này cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-vuong/3132540/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.