.
.
Kỹ thuật lái xe của Kiều Tử Việt rất khá, Kiều Sanh ngồi bên ghế phụ bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Tối qua y ngủ còn chưa được năm giờ đồng hồ, hiện tại tinh thần đúng là không tốt lắm. Huyết áp y hơi thấp, cho nên có tật là phải ngủ nhiều bù vào, bình thường ít nhất là phải ngủ đủ tám giờ.
Suốt dọc đường, hai người không nói lời nào. Thi thoảng Kiều Tử Việt nhìn vào kính xe thấy vẻ gật tới gật lui của Kiều Sanh, không khỏi buồn cười.
Lúc Kiều Sanh mơ mơ màng màng thế này đúng là đáng yêu hơn lúc y tỉnh ngủ…
Được một đoạn thì kẹt xe, Kiều Tử Việt buộc phải dừng lại. Giao thông ở thành phố Y luôn không tốt, đường nhỏ, lượng xe lưu thông lại rất lớn, xe hơi nhiều chút là ùn tắc ngay. Hiện tại cũng sắp tới giờ làm, thế là lại càng hỗn loạn, xe chen nhau không một chỗ hở, nhìn sơ thôi cũng kéo dài cả trăm mét.
Kiều Tử Việt nhíu mày, ấn còi xe.
Kiều Sanh vốn đang mơ màng chợt bừng tỉnh, ngẩng đầu hỏi: “Sao thế?”
“Kẹt xe!”
“Ờ!” Kiều Sanh ngáp một cái, miễn cưỡng nhắm mắt lại: “Tôi ngủ một chút, bao giờ đến công ty nhớ gọi tôi dậy!”
“Ừ!” Kiều Tử Việt gật đầu.
Kiều Sanh nói xong thì nghiêng đầu, tựa vào đệm ghế đánh một giấc.
Dòng xe hỗn loạn vẫn chưa có dấu hiệu giảm đi, Kiều Tử Việt buồn bực, chỉnh kính xe xuống, châm điếu thuốc, chậm rãi hút.
Khói thuốc mịt mờ, trong bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-vuong/3132519/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.