.
Đóng cửa lại xong, Kiều Sanh xoay qua nhìn cái mặt khó coi của Kiều Tử Việt, ra chiều nghiền ngẫm, nói: “Tới tìm tôi có chuyện gì không?”
Thái độ như không có gì ấy khiến Kiều Tử Việt càng thêm khó chịu, nhưng nghĩ lại mấy lần thảm khốc trước đây, anh ta vẫn kìm nén, không nổi đóa lên. Anh ta bình tĩnh đáp: “Ba nói mai cho cậu tới công ty làm!”
“Đi làm?”
“Ừ, ba nói cậu không còn nhỏ nữa, không nên tiếp tục lêu lổng như vậy, chi bằng cho cậu tới công ty rèn luyện!”
Kiều Sanh nhíu mày. Tuy là y đã đoán được sẽ có ngày này, chỉ không ngờ là Kiều Mạc Nhiên lại quyết định nhanh tới thế.
Kiều Tử Việt gật đầu, “À, tối nay cậu có thể tới thư phòng gặp ba, ba sẽ nói cụ thể cho cậu biết!”
“Tôi hiểu rồi!”
Nói xong, Kiều Sanh đi tới trước tủ quần áo chuẩn bị thay đồ, nhưng Kiều Tử Việt vẫn còn đứng đó chưa chịu đi.
Kiều Sanh xoay qua: “Anh còn chuyện gì à?”
Kiều Tử Việt không đáp, dường như là còn đang do dự gì đó.
Kiều Sanh rất kiên nhẫn chờ câu trả lời.
Ngoài cửa số thời tiết ấm áp, ánh mặt trời theo cửa sổ chiếu vào, khiến cả gian phòng sáng trưng. Hai chân trần của y đang đứng trên thảm trải sàn mềm mại, nửa người dưới còn ướt đẫm. Trong ánh sáng rực rỡ, mắt cá chân y nõn nà như ngọc.
Nhìn cảnh tượng đẹp mắt ấy, Kiều Tử Việt hốt hoảng trong chốc lát. Giống như trong lòng bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-vuong/3132515/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.