.
“Làm càn!”
Nghe được câu trả lời đầy khẳng định của Kiều Sanh, ban đầu Kiều Mạc Nhiên phẫn nộ, sau đó ông ta lại bị thái độ trào phúng trong câu nói ấy làm giật mình, ông ta không ngờ rằng lời nói đầy gai góc, đạn dược đó lại toát ra từ miệng Kiều Sanh. Trong ấn tượng của ông ta, Kiều Sanh luôn là một đứa nhỏ ôn hòa đến gần như nhu nhược, đa số thời điểm bị ức hiếp đều chỉ biết nén giận, cũng vì vậy mà ông chưa bao giờ thích đứa con thứ ba nhu nhược này, thậm chí có thể nói là chán ghét. Trong suy nghĩ của ông ta: Người Kiều gia phải luôn đứng ở trên đỉnh, chỉ có thể mạnh mẽ không thể yếu ớt, nhất là nam nhi, cho nên Kiều Sanh yếu ớt không đáng một đồng, là một phế vật.
Nhưng hiện tại…
Kiều Mạc Nhiên bắt đầu đánh giá lại đứa con chưa bao giờ được ông ta chú ý tới.
Mặt dính vết bẩn, quần áo trên người bị cháy xém vô cùng thê thảm, dáng vẻ khốn đốn cực kỳ, nhưng nét mặt y vẫn thản nhiên, bình tĩnh, không giống như một người vừa gặp nạn. Mắt y lạnh lùng, không hề có một chút sợ hãi với người cha như ông ta, khóe môi còn hơi câu lên, thậm chí là còn thoáng hiện nét cười trào phúng.
Đây…Là cùng một người sao?
Trên gương mặt vạn năm không đổi của Kiều Mạc Nhiên cuối cùng cũng hiện vài phần kinh ngạc, thậm chí là ông ta cũng không thấy giận với thái độ nói năng lỗ mãng ban nãy của Kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-vuong/3132461/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.