Chú Chu nhìn Kiều Sanh, kinh ngạc nửa ngày không nói thành lời.
Ánh mắt Kiều Sanh rất thật, không giống như đang nói đùa.
“Mất, mất trí nhớ?” Giống như không xác định những gì mình vừa nghe được, chú Chu hỏi lại.
“Ừm!” Kiều Sanh gật đầu.
“Sao lại mất trí nhớ? Rõ ràng nhìn cậu còn khỏe lắm mà!”
“Không biết nữa!” Kiều Sanh thản nhiên nói: “Hôm đó, sau khi tỉnh lại, tôi đã thành như vậy, không nhớ được gì cả!”
“Vậy làm sao cậu và Việt thiếu gia lại đi với nhau…”
“Chúng tôi tình cờ gặp nhau ở quán bar, sau đó, anh ta nhận ra tôi!”
“…”
Chú Chu vẫn rất kinh ngạc, nhưng Kiều Sanh không có kiên nhẫn giải thích với ông ấy. Vì thế, y đi thẳng vào đề: “Chú Chu, tôi muốn chú nói cho tôi biết, những chuyện trước khi tôi mất trí!”
Tuy là Kiều Tử Việt đã hứa là sẽ nói cho y biết, nhưng so với Kiều Tử Việt, chú Chu thật thà trung hậu rõ ràng là một lựa chọn tốt hơn.
Chú Chu do dự, rồi gật đầu, “Được!”
Kiều Sanh: “Cám ơn chú!”
“Đừng khách khí như vậy!” Chú Chu thở dài, “Sanh thiếu gia, cậu muốn tôi làm gì, tôi đều không cự tuyệt!” Kiều Sanh thấy lòng mình ấm áp.
Trong nửa giờ sau đó, chú Chu đã kể hết những gì có liên quan tới thân thế của y cho y nghe, tất nhiên là không đầy đủ, có một số phần ông đã lượt bớt, nhất là khi nói tới quan hệ giữa y và những người trong Kiều gia, ông chỉ kể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-vuong/3132457/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.