.
Lời của Kiều Sanh lại càng khiến vẻ mặt Kiều Tử Việt càng thêm dữ tợn, giờ này, anh ta thật sự hận không thể nhào tới, chính tay bóp chết người này trút giận. Tuy nhiên, anh ta vẫn cố nén xúc động.
Kiều Sanh vuốt vuốt chiếc ví tinh mỹ trong tay mình, nhìn vẻ mặt Kiều Tử Việt như nuốt phải ruồi, tâm trạng cũng khá hơn.
Đột nhiên y phát hiện, cái gã tự phụ này thật ra rất đáng yêu.
Để y nhịn không được, muốn trêu chọc…
Kiều Tử Việt siết nắm tay nghe răng rắc, anh ta hít sâu một hơi, dằn xuống cơn giận trong lòng, cười lạnh, “Kiều Sanh, không ngờ cậu lại thay đổi nhanh tới vậy, ngay cả tay chân cũng trở nên không sạch sẽ như thế!”
Kiều Sanh nhíu mày, hỏi lại: “Tôi không hiểu ý của Kiều tiên sinh anh, cái gì gọi là ‘tay chân không sạch sẽ’?”
Cái vẻ như vô tội ấy lại càng khiến Kiều Tử Việt tức điên, ví tiền anh ta luôn để ở túi sau, không thể nào rơi ra ngoài được. Nhất định là vừa rồi, lúc Kiều Sanh ngồi lên người anh ta, bề ngoài như câu dẫn, trên thực tế là thừa dịp, thần không biết quỷ không hay, lấy mất ví tiền.
Và người luôn huấn luyện nghiêm chỉnh, cánh giác cao độ như anh ta, lại không hề phát hiện.
Thân thủ quá đáng sợ…
Anh ta không biết, trong khoảng thời gian nhập cư trái phép, Kiều Sanh có quan hệ rất tốt với tay cờ bạc nọ, y chẳng những nắm vững các kỹ xảo chơi bài, y còn biết thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-vuong/3132446/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.