.
.
Lực đẩy của Kiều Tử Việt rất lớn, tuy là Kiều sanh đã sớm chuẩn bị trước, nhưng thân thể y vẫn bị đẩy lảo đảo một chút, tí nữa đã ngã xuống quầy bar. Y ung dung ngồi thẳng người dậy, nhìn thoáng qua chén thủy tinh và bình rượu vỡ nát dưới sàn nhà, nhíu mày.
“Đúng là rất thô bạo nha!” Y mỉm cười, nhìn Kiều Tử Việt, giọng có chút lạnh lùng.
Kiều Tử Việt lui về sau hai bước, hít sâu một hơi, bình ổn hơi thở rối loạn, rồi nhìn y bằng ánh mắt khó coi.
Kiều Sanh nở nụ cười hài hướt: “Anh sợ?”
Dùng chính là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại là khẳng định.
Nhìn nụ cười và vẻ mặt đáng giận của ai đó, bàn tay đang nắm chặt của Kiều Tử Việt rung lên, anh ta đã bị chọc giận thật sự, từ lúc bắt đầu, Kiều Sanh vẫn luôn trêu chọc anh ta, còn anh ta lại không chút phòng bị, rơi vào bẫy.
Điều này khiến anh ta kinh hãi, đồng thời cũng có chút bất an.
Anh ta chưa bao giờ có loại cảm giác này, trước đây, bất kể là xảy ra chuyện gì, cũng đều nằm trong lòng bàn tay anh ta. Ngoài cha anh ta – Kiều Mạc Nhiên còn đang nắm quyền ra, ở trước mặt anh ta, những người khác vẫn luôn cung kính, vâng lời, những kẻ bị anh ngắm trúng cũng đều cam tâm tình nguyện trở thành món đồ chơi của anh ta, không một ai dám phản kháng hay cự tuyệt, cũng không ai dám khiến anh ta bẽ mặt, càng không ai dám trêu tới anh ta.
Hơn nữa, lại còn trắng trợn như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-vuong/131615/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.