Kiều Tử Việt nhíu mày, nhìn y, ra chiều khó hiểu.
Kiều Sanh nói: “Anh thua rồi!”
“Chúng ta còn chưa bắt đầu, sao lại nói là thua?” Kiều Tử Việt tựa tiếu phi tiếu, hỏi.
Trong mắt Kiều Sanh chợt hiện lên một tia giảo hoạt, “Xem ra, anh không hiểu ý của tôi rồi!”
“Có ý gì?”
“Anh là một người đàn ông rất khá, tiếc là tôi không có cảm giác với anh!” Kiều Sanh lập tức trưng ra khuôn mặt ‘thất vọng’.
Kiều Tử Việt lặng đi một hồi, mới hiểu được ý của y. Lúc này, anh ta mới phát hiện, rằng từ đầu tới giờ, Kiều Sanh không hề có phản ứng, anh ta vừa buồn bực lại vừa buồn cười, “Ý của cậu là, tôi không thể làm cậu hứng thú?”
“Có thể cho là vậy!”
“Nhưng mà, bản thân tôi lại rất ‘hứng’ với cậu nha…” Kiều Tử Việt cúi người, thân thể hai người dán chặt vào nhau, anh ta nhìn mặt Kiều Sanh, giọng ngày càng trầm thấp, “Cậu nói, nên làm thế nào đây?”
“Hử? Đây đúng thật là khiến cho người ta phải khó xử nha!” Ý cười trên mặt Kiều Sanh lại càng sâu hơn, y kề sát vào tai Kiều Tử Việt, thong thả nói: “Vị tiểu mỹ nhân dịu dàng đáng yêu của anh vẫn chưa đi xa đâu, giờ nếu như anh đuổi theo, chắc là còn kịp!”
Lúc nói chuyện, hơi thở ấm áp của Kiều Sanh phả vào hai má và tai Kiều Tử Việt, mang theo hương rượu thoang thoảng, kết hợp với âm thanh trầm thấp mà từ tính, giống như một bàn tay vô hình, khảy nhẹ vào tâm anh ta, khiến anh ta cảm thấy ngứa…Kiều Tử Việt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-vuong/131612/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.