Chu Ký Bắc ngồi ở bàn dài ăn cơm một mình. Trước mặt cậu là chén dĩa đựng thức ăn, cậu dùng muỗng múc một ít cho vào miệng, cố gắng để không phát ra âm thanh nhưng hiển nhiên vẫn có tiếng.
Có lẽ là bởi vì không ai ăn cơm cùng cậu, nên trong không gian to lớn này, tiếng nhai dù nhỏ vẫn có thể nghe rõ mồn một.
“Dì Vương, con ăn no rồi.” thức ăn trên bàn còn hơn một phần ba, Chu Ký Bắc không có tâm trạng ăn uống, lấy khăn lau miệng, vừa định uống miếng nước thì cửa mở.
Chu Ký Bắc đưa mắt nhìn, người vào là Quý Quỳnh Vũ.
Cả người hắn toàn khí lạnh bước vào, Chu Ký Bắc ngồi đây cũng có thể cảm nhận được.
Cho dù cố tỏ vẻ không quan tâm nhưng mắt Chu Ký Bắc không tự chủ được sáng ngời, trên mặt vẫn một vẻ lạnh nhạt, nhưng thực chất tầm nhìn lại mang theo nét nóng bỏng dị thường.
Cậu vừa định mở miệng gọi, miệng đã mở rồi nhưng không thể kêu ra được nửa chữ, yết hầu đau đớn, khí quản như bị xé rách.
Diêu Dật đi theo phía sau Quý Quỳnh Vũ, cậu ta xoay người cởi giày, thuần thục cất đi rồi thay dép lê, tiếp đó đến bên cạnh Quý Quỳnh Vũ.
“Bối Bối, mới ăn xong cơm chiều sao?”
Quý Quỳnh Vũ kéo cà vạt rồi ngồi xuống bàn cơm.
Dì Vương thấy Diêu Dật cũng khí khách kêu một tiếng ‘Cậu Diêu’.
Diêu Dật cười đáp lại bà, nũng nịu nói rằng rất nhớ mấy món ngon do bà làm, dì Vương che miệng cười nói lập tức đi chuẩn bị, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-vu-ky-bac/1201930/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.