Tần Minh đã điều chỉnh lại diện mạo, mái tóc đen xõa tung, khuôn mặt nhuốm màu tang thương, râu quai nón lún phún, đôi mắt sâu tựa đầm nước, trông như một nam tử trung niên từng trải sương gió.
Hắn vác cây gậy xương, lặng lẽ ẩn mình, chờ đợi phong vân nổi lên nơi thần dị mạch điền.
Vùng đất đen kịt, hoang vu, lúa mạch đen sắp chín, gió đêm thổi tới, những bông lúa nặng trĩu dập dờn ô quang, hạt mẩy óng ánh, tỏa ra mùi thanh hương đặc trưng của ngũ cốc, bên trong ẩn chứa sinh cơ nồng đậm.
"Chưa nói đến dưới lòng đất, chỉ riêng những cây lúa mạch đen trên mặt đất này, nếu ăn quanh năm, có thể tạo ra thiên phú cấp tuyệt đỉnh Tông Sư, không cần lo lắng không có người kế tục."
Một vị lão giả mở lời, bộ râu quai nón màu vàng nhạt của lão kéo dài đến tận cổ, tựa như bờm sư tử. Thân hình lão hùng tráng, rất giống một con mãnh thú hóa thành người.
Lão tên là Sư Thế Dũng, đương nhiên đây là tên rút gọn, nếu không sẽ là một chuỗi dài những danh xưng ca ngợi sự anh dũng quang huy của lão.
Một nam tử trung niên với mái tóc dài đỏ rực, ánh mắt nóng bỏng, nhìn chằm chằm vào ruộng lúa, để lộ ra một hàm răng nanh trắng như tuyết. Hắn là Tông Sư của Ngao nhân tộc, tên là Ngao Thịnh, cất lời:
"Ta rất cần những thần lương này!"
"Ai mà không cần chứ?"
Một nam tử có đôi cánh dơi màu bạc nói, trông khoảng ba mươi mấy tuổi. Hắn tên Bức Báo, ngụ ý tích lũy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-vo-cuong/4719836/chuong-695.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.