Dưới bóng đêm, Trác Khôn song gối quỳ xuống, lấy đầu dập đất, mái tóc bạc trắng xõa dài, che khuất quá nửa gương mặt, song vẫn có thể thấy rõ dung nhan tái nhợt, không một chút huyết sắc.
Chẳng bao lâu trước, hắn vẫn còn đầu đội miện lưu, thân khoác kim bào thêu Thiên Long, bên cạnh có dị tượng tường hòa giáng lâm, lại còn có tiếng rồng ngâm phượng hót vang vọng khắp bầu trời đêm. Khi ấy, hắn tựa như thiên thần hạ phàm, tuần hành nhân gian.
Thế nhưng giờ đây, hắn lại từ nơi quang vũ rực rỡ bay vãi chốn cao không, rơi xuống mặt đất bùn lầy, liên tục dập đầu. Trước sau đối chiếu, quả thực khác biệt một trời một vực.
Trác Khôn thật sự đã sợ hãi, từ tinh thần đến thể xác đều run rẩy.
Mà sau lưng hắn, tám vị Địa Tiên cũng đều sắc mặt trắng bệch, theo hắn cùng nhau ngã xuống bụi trần, không dám ngẩng đầu, quỳ phục dưới bóng đêm, như đang cầu tội.
“Thần Quân thương xót chúng sinh, tuần hành nhân gian...” Những lời này dường như vẫn còn dư âm vang vọng dưới trời cao, nhưng thoáng chốc, lại trở thành nguồn cơn khiến bọn họ sợ hãi.
Nếu Ngọc Kinh thực sự phục sinh, thì bọn họ quả thật đã đại nghịch vô đạo, phạm phải trọng tội.
Trác Khôn tháo miện lưu xuống, dùng sức ấn sâu vào trong đất, đến nỗi khớp ngón tay đều trắng bệch.
Trước đó, hàng người bọn họ khí thế cực lớn, lấy tiên quang chiếu khắp sơn hà, lại còn có nhật nguyệt mờ mịt tái hiện, tinh tú bài bố, dùng thủ đoạn đặc thù hiển lộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-vo-cuong/4719743/chuong-602.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.