Tần Minh trừng mắt liếc hắn một cái, ra hiệu cho Lôi Đình Vương Điểu bớt lời, vị kia là tiền hiền của Như Lai giáo, là một trong những người khai sáng Hỗn Độn Kình, nếu thực sự hạ thế, tất sẽ mang đến áp lực to lớn cho tất cả mọi người.
“Đại khái còn phải chờ thêm một thời gian nữa.” Giản Hoài Đạo đáp.
“Nghe nói bên Bồ Cống, thiên địa đại hoàn cảnh cũng đã thay đổi, chư vị tiền bối tu luyện có gì không ổn chăng?” Tần Minh hỏi.
Giản Hoài Đạo cho hay: “Tình hình cũng tương tự như bên Dạ châu, các cường giả đều đang rất căng thẳng, phải điều chỉnh lại bản thân.”
“Tần huynh, ngươi cần phải cẩn trọng, bên Bồ Cống, những người tu luyện Hỗn Độn Kình luôn tự xưng chính thống, có người nghe nói ngươi đánh bại Tôn Thừa Quân, hơn nữa Như Lai năm xưa từng đại bại, nên đệ tử hạch tâm của đạo thống đó đang nghẹn một hơi trong lòng. Một khi vượt giới đến đây, khả năng cao sẽ đến tìm ngươi tỷ thí.”
Tần Minh thoáng ngẩn người, hỏi: “So với Tiểu Như Lai thì thế nào?”
Giản Hoài Đạo cho biết: “Tiểu Như Lai cũng được xem là một trong những truyền nhân hạch tâm, nhưng bên Bồ Cống còn có vài người thân phận cực kỳ tôn quý, như hậu nhân của Thánh hiền, hay thiên tài từng được Thánh hiền đích thân chỉ dạy.”
Diêu Nhược Tiên cũng có mặt ở đó, nghe vậy thì kinh ngạc không thôi, nói: “Chẳng lẽ là môn hạ cuối cùng của vị Thánh hiền kia?”
Giản Hoài Đạo lắc đầu, nói: “Giữa họ không có danh phận sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-vo-cuong/4719655/chuong-514.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.