Trong đêm đen, Khương Nhiễm vận y phục xanh, tay áo rộng bay múa, dáng đứng thẳng tắp kiêu hãnh, bên ngoài thân thể ánh lên từng sợi quang mang đan xen giữa các sắc đỏ, cam, tím… lan rộng khắp bầu trời đêm tối, gần như thiêu cháy ra những vết nứt uốn lượn trên không trung.
Tần Minh đang phi tốc chạy tới, dần dần tiếp cận khu vực ấy.
“Phía sau có người đang nhìn chằm chằm vào ta.” Đột nhiên, một cảm giác rùng rợn ập tới, tựa như bị lực lượng Thái Âm ăn mòn, có một cự vật không rõ hình thể đang khóa chặt lấy hắn.
Tần Minh không quay đầu lại, nhưng cảm giác vô cùng nhạy bén đã vẽ ra một khung cảnh sau lưng: có một nữ tử đang bay lên không trung, lặng lẽ nhìn về phía này.
“Chẳng lẽ thật sự là Hằng Nga sao?” Trong lòng hắn sinh ra điềm báo chẳng lành, chỉ mới bị nữ tử giữa trời đêm kia nhìn một cái thôi mà trường lực tinh thần của hắn đã chấn động dữ dội.
“Dám hiển hóa bóng hình của ta, câu thúc ta nơi này, coi ta như công cụ, là ai giở thủ đoạn?” Trên không cung Quảng Hàn đang đổ nát, nữ tử kia bỗng vươn ra một bàn tay trắng ngần, chộp thẳng về phía trước.
“Lão Bố!” Tần Minh tuy không quay đầu, nhưng cảm giác như bản thân sắp bị vực sâu Thái Âm nuốt trọn, ngay cả tâm linh cũng đang chìm xuống, có xu hướng sa lầy.
Thời khắc then chốt, mảnh vải rách... lại không hề có động tĩnh!
Trong bóng tối dày đặc, cung Quảng Hàn bỗng nhiên hoàn toàn sụp đổ, vỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-vo-cuong/4719623/chuong-482.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.