Tần Minh cảm giác vô cùng nhạy bén, lời kia hắn nghe rõ từng chữ một. Ánh mắt lập tức bắn ra hai đạo tinh quang lạnh lẽo. Trong thời khắc như thế này mà có kẻ buông lời như vậy, rõ ràng tâm địa chẳng tốt lành gì.
Đặc biệt là tên Ngụy Thành kia, ngôn từ ẩn chứa độc ý.
Một câu nói tưởng như nhẹ bẫng vô tâm, thực chất lại mang đầy chủ ý. Nếu để người khác suy diễn sâu xa, khơi dậy đủ loại nghi ngờ, có khi sẽ đẩy Tần Minh vào hiểm cảnh.
Sắc mặt Lê Thanh Nguyệt phủ một tầng sương lạnh, nói: “Sau lưng bôi nhọ người khác, các ngươi cũng xứng gọi là Tiên chủng? Bổn cô nương thực chẳng muốn đứng cùng hàng với những hạng người như các ngươi.”
Nàng cất bước tiến về phía trước, dưới chân tức thì hiện ra từng vòng gợn sóng, một mảnh tiên huy lấp lánh lan ra trên mặt đất, khiến Ngụy Thành và Hách Liên Chiêu Vũ toàn thân chấn động, phải lui về sau mấy bước.
Nàng truy hỏi: “Có lời gì, sao không dám đường đường chính chính nói thẳng trước mặt?”
Hiển nhiên, Lê Thanh Nguyệt muốn ép hai người kia bước ra nhận lỗi.
Tần Minh khẽ ra hiệu với nàng, ý bảo để hắn tự giải quyết.
Hắn cất bước tiến lên, đám đông tự động tản ra, mở đường cho hắn.
Tần Minh cất tiếng: “Tuần Thiên Thần Kính đã chiếu rõ thân thể ta, không hề phát hiện dị trạng. Các vị tổ sư đích thân nghênh tiếp ta rời khỏi tuyệt cảnh, cũng không có gì mờ ám. Các ngươi là không tin Thần Kính, hay là không phục chư vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-vo-cuong/4719586/chuong-445.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.