Lão giả Thôi gia đạp gió tuyết mà đến, đem hộp gấm trao cho Thôi Xung Hòa rồi vội vã rời đi.
Tần Minh thu hồi ánh mắt, lặng lẽ đứng bên bờ hồ.
Thôi gia mang Bạch Thư đến, muốn cùng người Bố Cống quốc giao dịch chăng? Đây là việc Tần Minh tuyệt đối không thể khoan dung. Dù hắn đã sớm nắm giữ toàn bộ chân kinh, nhưng đó là vật duy nhất mà ông nội lưu lại, há có thể để rơi vào tay người ngoài.
Hắn nghĩ, Thôi gia không dám ngang nhiên giao dịch, dù sao Lục Tự Tại từng đích thân tới cửa.
Lần này, tám phần là Thôi gia đã âm thầm thông đồng cùng người khác, định âm thầm "tham khảo" kinh nghĩa.
Thế nhưng, bọn họ không nên vì tư lợi mà tự tiện đem vật người khác quý trọng ra làm vật trao đổi, tùy ý lấy của người làm lợi cho mình.
"Biến mất đã lâu, Tần Minh lại xuất hiện rồi."
Có người phát hiện thân ảnh cao ngất bên bờ hồ, nhận ra hắn chính là nhân vật chủ chốt của Tân Sinh Lộ từng gây sóng gió một thời.
Rất nhanh, tin tức truyền khắp.
Trên bờ linh hồ, không ít người ngoảnh nhìn, thậm chí có người nhanh chóng tụ lại.
"Minh ca, đi thôi, thuyền đã tới." Ô Diệu Tổ cười nói, có một con thuyền nhỏ lướt sóng cập bờ, chờ đón họ ra giữa lòng hồ khói sóng mịt mờ.
"Ừm, Tần Minh cũng đến sao?"
Tại Thụy Thành, nơi đặt chân của Đại Thụy hoàng triều, cũng là nơi Thôi gia có căn cứ đóng giữ. Nghe tin, mấy vị lão giả Thôi gia đều nhíu chặt mày.
Trước kia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-vo-cuong/4719551/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.