Ngoại ô trấn Hoài An, Tử Điện Thú đang toàn tâm toàn ý dõi theo chiến cuộc kịch liệt phía trước. Bỗng nàng cảm thấy có điều gì đó bất ổn — dường như có một luồng sáng vừa xẹt qua bầu trời đêm? Cùng lúc đó, con cú trắng đứng bên cạnh nàng toàn thân lông vũ dựng ngược, sẵn sàng lao vào chiến đấu.
Con chim khách phụ trách cảnh giới lại trợn tròn mắt, run giọng kêu lên: “Công... công chúa, trên đầu ngài có...”
Nó vốn định nói là “có tà vật”, nhưng nghĩ lại thì sợ hãi, lập tức đổi giọng: “...có một vị tiền bối đang hộ vệ ngài.”
Con chim khách này tuy cảnh giới không cao, nhưng từng theo chủ nhân du ngoạn khắp phúc địa của dị loại, kiến thức không ít. Nó hiểu rõ, phàm là những sinh linh dám thần du đến tận nơi này, tất nhiên đều là đại cao thủ.
Lúc này, Tần Minh mở lời: “Chớ hoảng. Lão phu đến từ Dạ Châu, đều là người một nhà.”
Tử Điện Thú toàn thân nổi da gà — mãi đến lúc này mới biết, luồng lưu quang vừa lướt qua chiến trường ấy, cuối cùng lại hạ xuống ngay... trên đầu của nàng.
Nếu người đến muốn ra tay giết nàng, chỉ sợ hiện giờ đã là tử thi không đầu.
Cũng may, vị tiền bối này là... người phe mình.
Tần Minh không phóng thích Thiên quang cường thế, mà dùng linh quang thần thức làm “tiên bì” ngụy trang thân phận, toàn thân mờ mịt như thể ẩn mình trong một vầng thần nguyệt.
Thời gian quý báu, y cũng không định dây dưa với cố nhân, nhất là khi đối phương chẳng hề nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-vo-cuong/4719508/chuong-367.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.