Sấu Ngọc Hà lặng lẽ chảy xuôi, đèn giấy trôi lững lờ, sóng nước lấp lánh phản chiếu từng mảng kim quang nhạt, tựa như một dải ngân hà chậm rãi chảy qua thành Sùng Tiêu.
Ba người rơi xuống nước, đều hết sức bài xích.
U Diệu Tổ vừa nãy còn say khướt, lúc này đã tỉnh táo hẳn, cả người rùng mình, hối hận không thôi.
Hắn thực sự lo lắng rằng, lần này uống rượu quá chén rồi lại “mất nước”, có khi sẽ bị tiễn luôn xuống âm tào địa phủ.
Dòng sông như một dải lụa ngọc, rêu tảo lay động theo dòng, đàn cá, tôm và cả những con giải già tụ tập thành đàn. Ba người chìm xuống tận đáy sông, nhưng không hề thấy phủ đệ của thần linh, chỉ có một làn sương trắng cuồn cuộn dâng trào.
Hạng Nghị Vũ trầm giọng nói:
“Thánh địa của thần linh không tồn tại trong thế gian.”
Tần Minh sớm đã có kinh nghiệm. Trước kia, hắn từng bị tàn hồn của một con mãng xà gần như đã thành thần truy sát, bị lôi vào một khu vực bí ẩn trong Thế Giới Dạ Vụ. Lần này, hắn cố ý thu liễm khí tức, bằng không, thiên quang trong cơ thể hòa lẫn với thần trí và ý thức quá mức chói lọi, chẳng khác nào một vầng thái dương lặn xuống đáy sông.
Ba người tiến gần làn sương trắng, cảnh tượng trước mắt bỗng dưng biến đổi. Một con đường trải đầy vỏ sò trắng muốt kéo dài giữa hư không, dẫn sâu vào vùng tối tăm của Thế Giới Dạ Vụ.
Bọn họ vô thức bước đi, chẳng mấy chốc, trước mặt bỗng trở nên rộng lớn sáng bừng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-vo-cuong/4719439/chuong-298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.