Lưu Bạch có thể nghe thấy tiếng máu cuộn chảy trong cơ thể mình, tim đập gấp gáp, trong lòng không khỏi bất an.
Dẫu sao, đó là một lão quái vật có thể làm rung chuyển cả Thần Thổ Hắc Bạch.
Sau khi lão tổ tông xác định được thân phận của người kia, liền lặng lẽ lùi lại, đẩy hắn ra phía trước. Điều này khiến Lưu Bạch không khỏi cảm thấy bồn chồn, vì hắn không có chút tự tin nào.
Thực ra, trong lòng Lưu lão đầu cũng có chút hoảng loạn. Ông ta lớn lên bên ngoài Hắc Bạch Sơn, sao có thể chưa từng nghe qua những truyền thuyết về nơi này? Nhưng trên mặt ông vẫn tỏ ra bình tĩnh. Ngay cả Tiểu Tần còn có thể không kiêu ngạo, không siểm nịnh mà vẫn khéo léo ứng phó, thì với độ tuổi của mình, sao ông có thể hoảng loạn? Phải vững vàng hơn mới được.
Không chỉ vậy, Lưu lão đầu còn nhếch miệng nở một nụ cười nhàn nhạt.
“Chết tiệt…” Lưu Bạch toàn thân run rẩy. Lão thần mà cười, hậu quả khó lường!
Trong mắt hắn, nụ cười đó chẳng khác nào một cái miệng rộng đầy máu me ẩn hiện trong vực sâu đen kịt, đang nhỏ dãi thèm thuồng với cả vùng thần thổ.
Cảnh tượng này khiến hắn khó lòng chịu nổi.
Bàn tay hắn run lên, để che giấu điều đó, “chát” một tiếng, hắn lại vung tay tát thẳng vào mặt Lưu Nhị công tử.
Lưu Nhị công tử phẫn uất. Ở đây có không ít khách khứa, lẽ nào hắn lại bị mất mặt thế này? Cả khuôn mặt hắn đã sưng vù lên.
Nếu không phải người tát là thúc thúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-vo-cuong/4719434/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.