Tần Minh gật đầu, nói: “Thực ra, ta cũng cảm thấy rất thân thiết với lão nhân gia ngài, có lẽ đây là duyên phận.”
Mạnh Tinh Hải cười lớn: “Tiểu tử ngươi, mặt dày thật đấy, vừa mới mở đầu đã chủ động như vậy. Ừm, Thanh Nguyệt quả thực rất xuất sắc, vô cùng ưu tú.”
Tần Minh chỉ cười, không hề phản bác, mặc cho Mạnh Tinh Hải trêu chọc.
Tuy nhiên, không lâu sau, hắn khéo léo chuyển hướng câu chuyện, bày tỏ rằng hiện tại không nên bàn tới chuyện này.
Qua nhiều lần tiếp xúc, hắn nhận ra rằng hiện tại Lê Thanh Nguyệt sẽ không dễ dàng bước vào thế tục.
Khí chất của nàng ngày càng thanh thoát, xuất trần. Đúng như người xưa đã nói, tướng do tâm sinh.
Giờ đây, nàng thanh khiết như tiên, là một người tu hành tiên lộ vô cùng thuần túy.
Giữa hai người hiện tại có mối quan hệ rất tốt, có thể xem là tri kỷ, nhưng nếu Lê lão và Mạnh Tinh Hải tiếp tục tác động, e rằng sẽ phản tác dụng.
Lê Thanh Vân thở dài, nói: “Thanh Nguyệt từ khi bước chân vào phương ngoại Tịnh Thổ, con đường Cận Tiên mà nàng đi chẳng khác nào một con diều bay lạc trong màn đêm, càng gần trời cao lại càng xa cách nhân gian.”
Lão rất lo lắng, một khi sợi dây ấy đứt, diều sẽ rời xa, chẳng thể quay đầu, thậm chí có thể dẫn đến chia ly vĩnh viễn.
Mạnh Tinh Hải gật đầu, trầm giọng nói: “Thanh Nguyệt như một khối ngọc thô, càng được mài giũa càng thêm rực rỡ, dần lộ ra căn cơ vượt xa người thường.”
Những bậc cao nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-vo-cuong/4719409/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.