Tần Minh đứng trước cửa, cảm nhận một khí thế rộng lớn đến khó tin. Cuối chính điện, một con đường nhỏ phát sáng lại dẫn thẳng lên bầu trời đêm.
Một nữ tử áo trắng, tóc xanh nhè nhẹ lay động theo gió đêm, cứ thế bước ra từ vầng trăng sáng. Nàng mờ ảo, thoát tục, tựa như từ chín tầng trời giáng xuống.
"Thật sự có người như vậy sao?" Tần Minh không tin nổi.
Bởi vì, nãi nãi của Ô Diệu Tổ từng nói rằng những vị tiền bối mạnh nhất trên con đường "Hóa Hồng" tại Tuyệt Địa Thứ Tư, sau khi bay lên mặt trăng đều không thể quay trở lại.
Nữ tử này làm sao có thể sống trên mặt trăng được? Hơn nữa, nàng không hề tỏ ra chút khó nhọc, cứ bước đi trên con đường nhỏ ấy, tựa như tản bộ trong sân nhà, được ánh sáng dịu dàng của trăng bao phủ, dễ dàng giáng lâm như thế!
"Kính Hoa Thủy Nguyệt, tru!" Tần Minh noi theo cách mà Lục Tự Tại từng làm, thốt lên một tiếng vang dội, tiếng sấm sét phát ra từ miệng, tia điện đan xen, toàn thân tỏa ra khí tức cương dương cực hạn.
Tuy nhiên, không có bất kỳ chuyện gì xảy ra. Ở cuối chính điện, trên con đường nhỏ, nữ tử vẫn tỏa sáng thanh khiết, chậm rãi tiến lại gần, không chút gấp gáp.
Chính điện chìm vào tĩnh lặng.
Từ xa nhìn lại, nữ tử khoác áo trắng, vẻ thanh cao thoát tục, thật sự là tuyệt đại phong hoa.
Khi nàng đến gần hơn, thân hình nàng cao ráo, những đường cong ẩn hiện dưới tà áo trắng, mái tóc bóng mượt, tất cả đều toát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-vo-cuong/4719321/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.