Một vầng trăng sáng treo cao, ánh sáng dịu dàng phủ đầy núi rừng, lấp kín các khe suối, nhuộm cả khu rừng thành một màu bạc nhạt.
Tần Minh ngẩn người, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ đây là ảo giác khi sắp chết?”
Cảnh tượng này chắc chắn không phải do một con trùng nguyệt treo lơ lửng tạo ra, nó rực rỡ hơn nhiều so với con trùng kỳ lạ ở Hắc Bạch Sơn.
Sương mù đêm lơ lửng, nhưng không quá dày đặc, ánh trăng như dòng nước đổ xuống, khiến núi rừng bốc lên một lớp khói mỏng, mang vẻ đẹp nhàn nhạt và mơ hồ.
“Ta đã chết, còn tâm trạng đâu mà ngắm cảnh nữa.” Tần Minh cố gắng ngồi dậy, tháo bỏ dù cứu hộ, nhưng ánh mắt vẫn không thể không dừng lại để ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.
Đối với những người sống trong thế giới đen tối như hắn, việc nhìn thấy ánh trăng là một điều quá hiếm hoi.
Hắn dựa vào một gốc cây cổ thụ, toàn thân đau đớn đến mức tê dại, cảm giác đau gần như biến mất. Nhưng điều này không phải dấu hiệu tốt, mà là biểu hiện của thời gian sống đang cạn kiệt.
Khu vực này là một vùng núi, ánh trăng phủ đầy, cây cối cao lớn, có những dây leo nở hoa tím, và cả những cây nhỏ kết trái đỏ mọng. Tiếng côn trùng kêu râm ran càng làm không gian thêm phần tĩnh lặng.
“Với tình trạng này, cuối cùng ta có lẽ sẽ bị dã thú ăn thịt. Phải chăng ta sẽ tự chôn mình trong bụng thú?” Hắn lẩm bẩm.
Cảm giác nói chuyện cũng không còn trôi chảy, cơ thể hắn mỗi lúc một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-vo-cuong/4719315/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.