Sương đêm dày đặc, mưa vẫn không ngừng rơi. Trên ngọn núi hùng vĩ, khắp nơi hỗn loạn, lông vũ bốn màu, vảy đỏ rực, gai bạc gãy nát... tất cả đều nhuốm máu.
Nếu có người ngoài đến đây, chắc chắn sẽ kinh ngạc. Trên đỉnh núi, đầy rẫy các lão yêu bị thương nghiêm trọng nằm la liệt.
Tần Minh đứng đó, tựa như hòa mình vào một vầng thái dương vàng rực, mặc cho mưa lớn xối xả, nhưng không hề bị dính một giọt nước. Nhìn thành quả trước mắt, hắn cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
“Đưa kỳ dược tới đây.”
Lão lừa nghe thấy, lập tức rùng mình, run rẩy đứng dậy. Mặc kệ ánh mắt như muốn giết người của Hắc Bằng, nó ôm khối tinh thể trong suốt không tì vết với vẻ mặt đầy kính sợ, bước về phía Tần Minh.
Tần Minh nhận lấy, nở nụ cười. Bên trong khối tinh thể lớn bằng đầu người, chất lỏng đen tỏa ra ánh sáng rực rỡ, dược tính trông vô cùng bất phàm.
Hắc Bằng không thể chịu nổi, cơ thể trụi lông run lên vì giận dữ, mỏ chim nghiến ken két như muốn gãy. Đây là kỳ dược mà nó đã trả giá rất lớn để đổi từ danh túc trong tộc, cuối cùng lại rơi vào tay kẻ thù! Nó há miệng, định phun ra một luồng hắc quang, nhưng bị Tần Minh tung một cước đá bay. Cú đá khiến mỏ chim của nó nứt toác.
“Dừng lại!”
“Đại vương!”
Đây là địa bàn của Hắc Bằng. Một số thủ hạ trung thành của nó, phần lớn là yêu điểu, lập tức dang cánh lao tới, muốn giải cứu chủ nhân.
Tần Minh giơ cao Ngọc Thiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-vo-cuong/4719290/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.