Tần Minh cũng bật cười, nói: “Thanh Nguyệt đã nói với tôi rồi, không ngờ lại nhanh như vậy.”
“Ai ngoài cô ấy nữa?” Mạnh Tinh Hải thúc giục hắn đi “thử công pháp”.
Tần Minh gật đầu: “Thật ra cũng còn người khác, như Đường Tu Di, Hồ Đình Văn, Tô Tĩnh Xu – những đệ tử cốt cán đó còn nợ tôi một bộ công pháp nổi danh.”
Những người này từng nói đã tìm thấy một phần của “Thần Viên Kình” trong Thư Các, một loại thiên quang kình nổi tiếng. Chỉ không biết liệu họ có giữ lời không, và ngay cả khi không nuốt lời, có lẽ họ sẽ phải chuyển quyển kinh thư đó qua cho Lê Thanh Nguyệt trước.
Mạnh Tinh Hải nói: “Cậu nhóc cũng được đấy, đi một chuyến mà thu hoạch không nhỏ.”
Tần Minh gật đầu, lần này thu hoạch của hắn khá nhiều, hắn đã thấy mãn nguyện.
Không chần chừ, hắn và Mạnh Tinh Hải nhanh chóng đi gặp người.
Trong căn phòng khách cổ xưa, bày biện các vật dụng cổ như cây đồng xanh, đỉnh ba chân, lư hương đang đốt nhang thanh tâm, làn khói nhẹ nhàng bay lên, mảnh mai như tơ.
Một ông lão đang ngồi thưởng trà, tuổi đã cao, tóc trắng như cước nhưng sắc mặt hồng hào, tinh thần sảng khoái. Ngay cả Mạnh Tinh Hải cũng cung kính gọi: “Chú Lê.”
Tần Minh hiểu ý, lập tức cúi đầu hành lễ, gọi ông lão này là “ông Lê”.
Ông cụ khẽ mở mắt, giống như hai ngọn đèn vàng rực rỡ, tinh thần sung mãn, ông đứng dậy mỉm cười, gật đầu nói: “Tốt lắm, đứa trẻ này không tồi. Lần này ta đặc biệt đến cảm ơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-vo-cuong/4719266/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.