Đáy vực sâu hun hút, bước chân Tần Minh càng thêm vững vàng. Hắn gạt bỏ hết tạp niệm về vật cận tiên, về tấm kim loại mỏng manh kia, tâm trí hoàn toàn tĩnh lặng.
Những thứ đó còn cách hắn rất xa, chẳng liên quan gì đến hắn, đều là bảo vật thuộc về những dòng dõi trung tâm Phương Ngoại.
Hắn tự nhắc nhở bản thân không được tự mãn, phải từng bước một mà đi.
Mới vài tháng trước, hắn còn đang lặn lội săn bắn trong đại sơn, suýt chết vì bạo bệnh, từng nếm trải cơn đói cồn cào, phải liều mạng để sinh tồn.
Còn những gì diễn ra ở Thôi gia, bất quá chỉ là một giấc mộng phù du, chẳng thể xem là thật.
Hắn dấn thân vào con đường tân sinh, không ngừng tôi luyện thể chất, cuối cùng cũng thoát khỏi khốn cảnh.
Tần Minh cảm thấy, tu luyện Thiên Quang Kình mới là con đường của hắn. Không ngừng dung hợp, cuối cùng hắn sẽ có ngày ngẩng cao đầu.
Trần Thuật Hàng và Giang Tòng Vân dọc đường chạy trốn, không dám đi đường cũ, sợ gặp phải Hà Thái - kẻ có khí độ tông sư trẻ tuổi kia, và cả truyền nhân Ngũ Hành Cung.
Hai người bị Tần Minh đánh trọng thương, tình trạng vô cùng tệ, lo lắng trên đường trở về sẽ bị cao thủ luyện kình pháp đặc thù nào đó nhìn ra, nhỡ đâu có kẻ muốn ra tay với bọn hắn, e rằng lành ít dữ nhiều.
Hơn nữa, Giang Tòng Vân và Trần Thuật Hàng đều cảm thấy những gì xảy ra dưới đáy vực rất mất mặt, không muốn nhắc đến với bất kỳ ai.
Tần Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-vo-cuong/4719259/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.