Thành Xích Hà, to lớn và hùng vĩ, sáng rực như ban ngày.
Tần Minh đón làn gió ấm áp đầu xuân, bình an trở về, vừa vặn trông thấy một đội cao thủ rời thành, giáp trụ sáng loáng, như một dòng thép cuồn cuộn chảy về phía xa.
Khu vực này không có Sơn chủ, nhưng phủ Thành chủ vẫn là thế lực mạnh mẽ nhất. Đằng xa bỗng xuất hiện bóng dáng của những dị loại cao cấp, lập tức làm người trong thành hoảng hốt.
Dù trong sâu thẳm dãy núi có những dị loại hàng đầu như Ngọc Tê thông linh, Hắc Giao, nhưng chúng cũng không dám thách thức địa vị của thành Xích Hà. Hai bên vốn thường ngày tương đối hòa bình, không dễ gì khiến các chiến lực cao cấp vượt qua ranh giới.
Không lâu sau, nhóm tân sinh bị dị loại chặn lại trên đường đã trở về bình an.
Ngô Tranh vừa thấy Tần Minh quay lại khách điếm, liền chào hỏi: “Tần ca, huynh vừa mới từ trong núi trở về à? Đệ đang định ra ngoài, có cần đệ mang bữa tối về cho huynh không?”
“Sao đệ bị thương thế này?” Tần Minh nhận ra cổ và tay của Ngô Tranh đều quấn băng, có vết máu rỉ ra.
Ngô Tranh buồn bã, cúi đầu thở dài: “Mấy ngày nay đệ cũng vào núi, bốn người trong đoàn đã mất mạng. Cung pháp và thương pháp của đệ cũng không tệ lắm, may mắn thoát chết. Haiz, muốn tìm linh tính vật liệu trong núi quả là quá khó khăn.”
Đây chính là thực tế khắc nghiệt. Nhiều tân sinh muốn tăng cường sức mạnh cho mình chỉ có cách đánh đổi bằng sinh mạng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-vo-cuong/4719228/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.