Hoàng Cảnh Tuấn hoàn toàn tuyệt vọng, ngay cả huynh trưởng của hắn cũng đã bại trận, mất đi một cánh tay. Lúc này, còn ai có thể cứu hắn nữa đây? Hình ảnh của thiếu niên thợ săn trong mắt hắn, vẫn là người đang cầm thanh trường đao nhuốm máu kia, nhưng hình ảnh ấy giờ đã hoàn toàn khác biệt.
Trước đó, hắn còn muốn ép đối phương đi vào vùng sáng của thiên quang để hái thuốc, thậm chí còn cảm thấy đối phương thật đơn giản và ngu ngốc, ngay khi sắp chết vẫn còn hỏi huynh trưởng của hắn những câu hỏi.
Giờ nhìn lại, khi ấy khoé miệng đối phương dường như cũng treo một nụ cười mỉa mai mơ hồ, còn huynh trưởng hắn thì tươi cười đáp lại. Chẳng phải đối phương cũng đang nhìn bọn họ theo cách tương tự sao?
Hoa ba sắc sắp chín mọng, ánh sáng lơ lửng tỏa ra, mùi hương thơm ngát càng thêm nồng nàn, chỉ ngửi thôi cũng đủ khiến đầu óc thanh tỉnh, tinh thần phấn chấn.
Tần Minh bị hấp dẫn sâu sắc, hắn vội quay lại đào hòn đá giấu chiếc hộp ngọc, lo sợ sẽ bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để hái hoa. Ai mà biết được liệu sau khi hoa này nở rộ có nhanh chóng tàn không.
Hoàng Cảnh Đức dùng tay trái ôm lấy phần cánh tay bị đứt, máu nhuộm đỏ toàn thân. Lúc hắn lảo đảo lùi lại, từng bước chân đều để lại dấu máu trên mặt đất.
Khi thấy Tần Minh quay lưng lại, hắn không nghĩ đến việc đánh lén mà chỉ liếc nhìn đệ đệ của mình một cái rồi cố gắng chạy trốn. Nếu có thể sống sót,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-vo-cuong/4719187/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.