Tần Minh nghiêm túc gật đầu, đúng là đã đến lúc suy nghĩ về việc “tái sinh”.
Đây là một việc hệ trọng, liên quan đến cả cuộc đời và ảnh hưởng đến vận mệnh tương lai.
Mười lăm, mười sáu tuổi là thời kỳ hoàng kim, “tái sinh” ở độ tuổi này sẽ thu được nhiều lợi ích nhất. Nếu bỏ lỡ sẽ rất đáng tiếc.
Nhưng điều này không hề dễ dàng. Những người xuất sắc nhất trong làng Song Thụ đều phải đến sau hai mươi tuổi mới có thể “tái sinh”, thậm chí có người phải đến hơn ba mươi tuổi mới thành công.
Dù vậy, trong cả ngôi làng với hơn bốn mươi hộ gia đình, tổng cộng hơn hai trăm người, số người “tái sinh” cũng không quá mười người.
Lục Trạch mở lời: “Thằng nhóc ‘Nhị Bệnh Tử’ ở làng bên đã thành công rồi, đúng vào thời kỳ hoàng kim.”
Tần Minh có ấn tượng về Nhị Bệnh Tử. Thân hình gầy gò, da dẻ vàng vọt, luôn mang vẻ bệnh tật, thậm chí tóc còn thưa thớt, như đám cỏ khô.
Hắn thực sự ngạc nhiên, cậu bé trông yếu ớt như vậy mà lại có thể “tái sinh” vào đúng độ tuổi hoàng kim.
“Khi nào vậy?”
“Gần một tháng rồi.” Lục Trạch nói, sau khi Nhị Bệnh Tử “tái sinh”, cậu ta có thể nhấc bổng con lừa đen nặng bốn trăm cân trong sân, hoàn toàn thay đổi so với hình ảnh yếu đuối trước đây.
“Thật là kỳ diệu.” Tần Minh thực sự không ngờ rằng, rất nhiều thiếu niên mạnh mẽ như trâu bò đã thất bại nhiều lần, mà Nhị Bệnh Tử lại thành công ngay trong lần đầu tiên.
Lục Trạch cũng cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-vo-cuong/4719146/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.