Ngày hôm đó, mặt trời lặn xuống và không bao giờ mọc trở lại...
Đêm vĩnh hằng, trời đất tối đen như mực, tựa hồ vực sâu thăm thẳm nuốt chửng mọi thứ.
Ban ngày đã trở thành dĩ vãng, biến thành truyền thuyết.
Trên mảnh đất băng giá bao la, gió lạnh buốt thổi rít lên, bão tuyết trút xuống dày đặc, tuyết đọng trên mặt đất cao đến nửa người.
Thôn Song Thụ bị tuyết lớn bao phủ một nửa.
Chỉ có bốn, năm chục hộ dân sống tại đây, ngôi làng như bị thời gian quên lãng, những ngôi nhà ẩn hiện trong màn đêm chỉ có thể nhìn thấy những đường nét mờ nhạt.
Giữa tiếng gió gào rít, nhiều mái nhà khẽ rung lên, như thể sắp bị gió lật tung.
Tần Minh rất yếu ớt, lúc này bị đói mà tỉnh dậy, bụng réo lên ùng ục, trong đêm lạnh lẽo nghĩ đến bất kỳ món ăn nào cũng khiến cậu không ngừng nuốt nước miếng.
Đừng nói là thịt nóng hổi, trái cây tươi ngon, ngay cả khi nghĩ đến một miếng bánh mì nguội cứng, miệng cậu cũng tràn đầy hương vị ngọt ngào, nước bọt chảy ra.
Trời lạnh cắt da cắt thịt, cả trong lẫn ngoài căn nhà đều tối đen đến ngột ngạt.
Tần Minh quấn chặt mình trong tấm chăn rách nát, nhiệt độ của lò sưởi dưới đất cũng không ngăn được cái lạnh bên ngoài, không khí lạnh vào phổi như lưỡi dao cắt qua, mang theo chút đau nhói.
Cậu cố gắng kìm nén bản thân, không nghĩ đến thức ăn nữa, nếu không, dạ dày và miệng sẽ trào ra nước chua.
Bình tĩnh lại đôi chút, cậu chợt nhận ra đầu óc mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-vo-cuong/4719142/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.