Edit: V.O 
Vậy hãy để cho cô thanh thản ổn định vui vẻ làm một con đà điểu đi, nếu như đây là điều cô muốn. 
Tay phải của anh, bị phỏng diện tích lớn, cho dù trải qua một năm, vết thương này đã kết vảy, nhưng từ vết sẹo dữ tợn này vẫn có thể thấy được thương thế ban đầu của anh nặng bao nhiêu. 
Quý Viễn đề nghị anh làm phẫu thuật, “chỉnh” tay cho anh, nhưng anh lại chưa từng nghĩ muốn tiêu trừ nó. 
Nó giống như là một ấn ký, khiến cho anh vĩnh viễn ghi nhớ, nỗi đau đớn khoan tim thấu xương đó. 
Khi anh tay không chuyển xà nhà bốc lửa kia, anh cảm thấy đau bao nhiêu, vậy Vãn Vãn cũng cảm thấy đau đớn ngàn vạn lần. 
Đứng lại ở cửa phòng bệnh Dư Hướng Vãn, Sở Ly ép mình nở nụ cười, đẩy cửa đi vào, đóng cửa lại. 
Động tác của anh lưu loát, không có một chút chần chờ, giống như là đã làm ngàn vạn lần. 
"Hôm nay cảm thấy thế nào?" 
Giọng của anh nghe dịu dàng êm tai, khiến cho Dư Hướng Vãn cảm thấy rất quen thuộc, nhưng cô nhưng không truy đến cùng: "Thật xin lỗi, tôi vẫn không nhớ nổi anh. Có lẽ...tôi nằm quá lâu." 
Ở trong trí nhớ Dư Hướng Vãn, lúc cô đang dọn nhà không cẩn thận làm lật đèn bàn, sau đó trong nhà rò điện dẫn tới hỏa hoạn. 
Cô quên mất sạch sẽ toàn bộ ký ức về anh, nếu không chính là đổi trắng thay đen bằng những tình tiết khác. 
Ở trong đầu của cô, anh là khởi nguồn của tất cả thống khổ, không có anh, cũng sẽ không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tung-rat-yeu-anh/1246027/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.