Edit: V.O 
Bụi mù đầy trời, không khí nóng rực, Dư Hướng Vãn biết mình sắp chết, xà nhà bắt lửa đổ về phía cô, nhắm mắt, cô chờ đợi một kích trí mạng này, lại phát hiện thân thể của mình bắt đầu nhẹ nhàng lắc lư cách khỏi chỗ như địa ngục này. 
Có người hát ở bên tai cô, là bài hát tiếng Anh, hình như cô đã từng nghe ai đó hát rồi, nhưng trong óc lại hỗn độn. 
Người kia hát rất thâm tình, rất dụng tâm, nhưng cô lại cảm thấy đau lòng, tiếng hát này có quá nhiều bi thương, giống như là một bài ca ly biệt. 
Cô thấy có bóng dáng chạy ở phía trước cô, nhưng cô vừa mới mở miệng muốn gọi, bóng dáng đó lại bất chợt biến mất. 
Cô không thấy rõ vẻ ngoài của bóng dáng đó, chỉ biết đó là trẻ con. 
Ngày qua ngày, cô luôn làm những chuyện này, nghe người ta hát, chạy đuổi theo đứa bé kia. 
Cho đến một ngày, đứa bé kia không tới nữa, mà cô cũng không biết đi đâu trong vùng màu trắng mênh mông này. 
"Tỉnh lại, xin em tỉnh lại có được không..." Đây là một giọng nam dễ nghe, âm giọng thấp, khiến cho người nghe rất thoải mái. 
Cô không biết anh đang kêu ai tỉnh lại, nhưng cô lại chỉ muốn càng ngủ càng say trong giọng nói của anh, mặc dù giọng nói kia nghe rất bi thương. 
"Dư Hướng Vãn, em tỉnh lại cho anh!" Em như vậy không thấy có lỗi với Tồn Hi sao?"Cuối cùng có một ngày, giọng nam trầm ổn kia chợt trở nên bén nhọn, mà lòng cô cũng không ngừng bị đâm đau 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tung-rat-yeu-anh/1246025/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.