Edit: V.O 
Cô không biết sau đó mình đi ra khỏi đó như thế nào, chỉ đột nhiên cảm thấy mình đúng là một trò hề. 
Giờ tan ca, Sở Ly dẫn Lý Mộng Nhu rời đi, Dư Hướng Vãn thu dọn đồ chuẩn bị đón xe buýt trở về. 
Mới vừa đi tới cửa công ty, bầu trời âm trầm cả ngày bất chợt đổ mưa to tầm tã. 
Tối hôm qua tạm thời bị Sở Ly dẫn ra ngoài, cô hoàn toàn không nghĩ đến mang dù theo, khoảng cách từ cửa công ty đến trạm xe buýt gần đó là một đoạn không nhỏ, cô chỉ có thể nấp ở dưới mái hiện đợi mưa tạnh. 
Tính tình cô vốn lầm lì, hơn nữa bởi vì Sở Ly, không ít người ngán cô kiêng kị cô ở trong công ty, nhưng lại không có ai tỏ thiện ý với cô. 
Người bên cạnh từng đợt rồi lại từng đợt đi mất, không có một ai, không có một ai hỏi thăm cô một tiếng. 
Dư Hướng Vãn hết đợi lại đợi, mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối, trận mưa lớn này vẫn mãi không tạnh. 
Cho đến khi một chiếc xe màu xanh nhạt từ từ đi đến bên đường, sau đó đỗ ổn định ở trước mặt cô. 
Cô cho là tới đón ai, trực giác lui ra sau một bước, nhường ra một khoảng cách, lại thấy cửa xe mở ra, Phó Học Dịch đi xuống xe. 
Anh ta đi đến trước mặt cô giống như thân sĩ, khẽ mỉm cười: "Hy vọng tôi có vinh hạnh đưa cô về nhà, Dư tiểu thư." 
Dư Hướng Vãn lắc tay, vô thức muốn từ chối, lại nghe anh ta nói tiếp: "Nghe Tiểu Nhu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tung-rat-yeu-anh/1245994/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.