“Đợi chút.” Viêm Bân kéo Diệp Hạo Vũ sắp rời đi lại, lạnh nhạt nhìn thiên quân bách tướng đang xông lên.
“Chuyện gì?” Diệp Hạo Vũ cau mày, không phải hắn muốn đổi ý chứ?
“Chăm sóc Lôi Lôi... thật tốt”
“Cái gì?...... Ừ.”
Nhìn Diệp Hạo Vũ một chút, Viêm Bân đành khẽ thở dài một cái, buông hắn ra, một thân một mình tiến sát đội quân mịt mờ trong nước......
Ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ, Hãn Lôi Lôi mới chỉ đi được một phần ba lộ trình. Dừng lại nghỉ ngơi nửa khắc, nước mắt không nhịn được lại tràn mi. Không cần, Viêm Bân, ngươi không được đi. Sờ sờ tờ giấy màu vàng trong ngực , nước mắt tràn lan dữ tợn hơn.
Ngày đó nàng nhặt lên tờ giấy màu vàng, vừa mở ra nhìn bên trong đột nhiên thấy hai chữ: thánh chỉ. Lòng hiếu kỳ giục nàng mau đọc cho xong.Những nét chữ rồng bay phượng múa trên giấy miêu tả thống khổ làm nàng khó thừa nhận nổi —
Thánh chỉ
Phụng Thiên Thừa Vận, hoàng đế chiếu viết: Hôm nay Vũ vương gia thân vùi khốn cảnh, mệnh Viêm Bân nhanh đi cứu giúp. Nếu thật gặp nạn, nhất định phải xả thân vì nghĩa, cho dù vạn kiếp bất phục nhất định cũng không chối từ.
Khâm thử.
Viêm Bân: Hoàng thượng, cho thần thêm một chút thời gian. Thần chỉ muốn xác nhận một chuyện. Sau khi xác nhận rõ nhất định đi ngay lập tức.
Hoàng thượng: Mau nhanh đi.
Hãn Lôi Lôi khổ sở khóc ồ lên, cho dù nàng biết giờ phút này mình không nên vì thế mà lãng phí thời gian, nhưng khổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tung-khong-cach-nao-bien-mat/3093046/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.