Minh Nguyệt trì
Mặt hồ phẳng lặng, thỉnh thoảng gợn song lăn tăn khiến ánh sáng đâm vào trong mắt chỉ càng lộ vẻ chói mắt.
“O o, sáng sớm tản bộ thật đúng là không khí mới mẻ a! ~” Khẽ cười cười, Hãn Lôi Lôi dí dỏm nhăn nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn.
“Vương gia, ngài tính an bài vị Hãn cô nương kia như thế nào?” Chợt nghe từ nơi xa truyền đến một giọng nam quen thuộc, Hãn Lôi Lôi sợ tới mức vội vàng trốn vào sau núi giả. Nàng không hiểu tại sao mình muốn tránh, nhưng có loại trực giác không rõ nói cho nàng biết nghe tiếp tốt hơn.
“Chuyện của bổn vương, bổn vương tự sẽ có sắp xếp.” Trong thanh âm tràn đầy từ tính xen lẫn lạnh lùng.
Thanh âm này...... Không phải là Diệp Hạo Vũ sao? Hãn Lôi Lôi chợt thấy cả kinh, người bọn họ đàm luận tựa hồ chính là mình, chẳng lẽ hắn hối hận nhận lời giúp mình rồi hả? Tay nhỏ bé mảnh khảnh không kìm hãm được nắm chặt vách núi giả.
“Nguyệt Kỵ vượt quá khuôn phép rồi. Thỉnh Vương gia thứ tội.” Thị vệ anh tuấn khom người cúi đầu.
“Thôi, dành chút thời gian đi tìm cô nương gọi Xảo Nhi kia đi.”
“Vâng” Xoay người muốn đi, Nguyệt Kỵ lại cảnh giác nhíu mày, nhìn sau lưng Diệp Hạo Vũ sững sờ một lát rồi mới rời đi.
Diệp hạo Vũ ưu nhã nâng ly trà bằng sứ xanh lên, khẽ nhấp một ngụm, nhàn nhạt đưa tay phải về núi giả phía cách đó không xa, ngón trỏ nhẹ khẩy sau đó thu tay lại, trong lòng thầm đếm: 3...... 2......
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tung-khong-cach-nao-bien-mat/3093029/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.