Kỳ Nhiên, em có biết không? Điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời Trầm Mạc Khương này, đó chính là được yêu em. Anh vẫn còn nhớ rất rõ lần đầu chúng ta gặp nhau là tại côi nhi viện, nơi anh đã từng sinh sống, chính em đã mang anh ra khỏi nơi ấy
Lúc đó anh mười tuổi,em cũng chỉ mới bảy tuổi, em cầm cây kẹo mút trong tay, sau đó liền đưa đến cho anh, đoạn nở nụ cười lộ ra hai cái răng sún nói
- Cha mẹ.. Con muốn người này đi theo hầu con, hai người mau mang anh ấy ra khỏi đây đi
Chỉ một câu nói của cậu ấm nhỏ, anh liền được nhận nuôi. Cuộc sống của anh trở nên tốt hơn, được ăn ngon mặc ấm, Tiểu Nhiên luôn xem anh như một ca ca tốt mà bu bám, dựa dẫm. Hai bác vì muốn bảo vệ con trai cưng, cho nên cũng không ngần ngại cho anh học chung lớp với em. Nhưng mà đầu óc kém thông minh, cho nên chuyện học hành của anh thật sự rất dở tệ đó nha, nhưng mà Kỳ Nhiên rất giỏi, học đâu nhớ đó, làm bài kiểm tra luôn được tốt, anh nhìn thấy thôi cũng đã vui lây rồi
Quãng thời gian đó tuyệt vời làm sao em nhỉ? Dưới buổi chiều hoàng hôn của những năm tháng tiểu học và trung học, đã từng có hai thân nam sinh nắm tay nhau ra về khi tan học.
Chúng ta cứ như vậy mãi, cùng lớn lên, cùng khóc cùng cười, cùng chia sẽ niềm vui nỗi buồn với nhau. Kí ức tuổi thơ của anh đều chỉ toàn là hình bóng em
Lên đến cao trung, Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tung-co-ke-ngoc-thuong-em/128374/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.