Chả biết có phải trên xe chú bênh Bông nên giờ con bé đâm ra thích chú không. Nhưng sự thật là cả bữa cơm tối đó, Bông chỉ hỏi tôi về một chủ đề duy nhất và tất nhiên, nó liên quan tới chú.
– Mẹ ơi! Ông đó quen mẹ ạ?
Tôi xé nhỏ thịt rồi bỏ vào bát cho con:
– Quen một chút con ạ.
– Một chút là em Bông có thể đến gần được không?
Với tôi chú vẫn là một người đáng để mẹ con chúng tôi yêu thương và kính trọng. Thật tình, tôi không muốn con mình xa lánh chú.
– Ừ! Con có thể đến gần.
Nghe tôi nói vậy, có 1 bạn nhỏ lập tức cười tít cả mắt:
– Em Bông rất thích ông hôm nay đó mẹ. Mai mốt, mẹ rủ ông vào nhà chơi với em Bông nhé.
– Mẹ biết rồi. Nhưng mà em Bông phải ngoan, phải nghe lời mẹ biết chưa?
– Vâng ạ! Em Bông sẽ ngoan, sẽ nghe lời mẹ ạ.
– Vậy thì em Bông ăn cơm nhanh lên.
Để chứng minh cho tôi biết con bé nói được làm được, Bông lập tức nhét 1 muỗng cơm thật to vào miệng rồi nhai ngon lành. Vừa ăn vừa cười giòn tan.
Tôi chỉ là dùng lời ngon ngọt để dụ dỗ con nít, chú bận rộn như thế, sức mấy mà gặp mẹ con chúng tôi hoài được. Nhưng thật không ngờ, vài hôm sau đó, khi tôi đang ôm con về phòng thì lại gặp chú trong chính dãy trọ của mình.
Ở công ty thì chúng tôi chẳng trò chuyện gì nhiều. Ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tung-bo-lo/2484679/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.