Tôi la lên một tiếng rồi ôm chân ngồi dậy, hên là họ phanh kịp, bằng không thì chắc tôi đã thịt nát xương tan dưới bánh xe rồi. Người chủ xe ô tô hạ cửa kính xuống, nhìn tôi, tức tối:
– Bị ngu à? Không thấy xe đầy đường hả? Muốn chết thì ra cầu mà nhảy đừng có ở đây gây phiền phức cho người khác.
Nói rồi người kia lái xe chạy đi. Tôi cầm điện thoại lên phủi phủi. Cứ nghĩ là không sao, ai ngờ lúc định đứng lên thì người không có chút lực nào, lập tức ngã lại vị trí cũ. Cuối cùng đành nhờ người đi đường đưa đến bệnh viện.
Bác sĩ nói tôi bị gãy xương mắt cá chân phải bó bột và tĩnh dưỡng một thời gian. Bác chỉ định tôi ở lại bệnh viện vài hôm để theo dõi. Tôi nghe vậy thì não hết cả ruột. Tôi thế này, ai chăm cục bông xấu xí ở nhà đây. Bình thường tôi lành lặn mà đã theo không lại nó rồi. Giờ bị thương thì con bé kia chắc chắn sẽ nằm ngoài sự kiểm soát của tôi mất.
Đang nghĩ đến con, không ngờ bé từ đâu chạy lại ôm lấy tôi. Hai mắt rưng rưng:
– Mẹ ơi! Mẹ có đau không?
Tôi vốn chẳng thấy đau gì cả nhưng thấy con thì đột nhiên lại tủi thân:
— Đau lắm em Bông ạ.
Bông xoa lên chỗ bó bột của tôi:
– Đỡ hơn chưa mẹ?
Tôi gật gật:
– Đỡ hơn một tí.
Cảm thấy cách làm này của nó có hiệu quả nên Bông rất tích cực xoa cục bột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tung-bo-lo/2484671/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.