Cái điện thoại của tôi từ đợt rơi đến giờ luôn trong trạng thái bất ổn, dù tôi có mang ra tiệm sửa lại nhưng vẫn chẳng khả quan. Cứ lướt 1 chặp, nóng máy là nó lại tự động sập nguồn. Vì đó tôi cũng không dám dùng nhiều, sợ nó hỏng luôn. Con bạn thân nghe tôi kể thế thì mè nheo, còn xúi tôi đem vứt đi mà mua cái mới. Nhưng cơ bản là tôi tiếc tiền nên vẫn cố dùng, được ngày nào hay ngày đó vậy.
Bông hôm nay đi chơi tới khuya mới chịu về, lúc về nó còn đưa một cái iphone 13 mạ kim cương cho tôi:
– Em Bông cho mẹ đấy.
Nhìn thoáng qua là tôi biết điện thoại của ai rồi. Mặt hàng xa xỉ phẩm như thế này thì chỉ người nhiều tiền như chú mới dám chi thôi:
– Sao con lại lấy điện thoại của ông?
Bông bò lên giường, hai mắt díp lại:
– EM Bông nhặt được mà.
– Con nhặt được ở đâu?
– Trong thùng rác nhà ông Tùng ấy mẹ.
Con bé này, chắc buồn ngủ quá nên nói mớ rồi. Điện thoại mà nó cứ làm như đồ ăn qua ngày phải đem vứt vào thùng rác ấy. Cái thành phần ngái ngủ này, tai hại thật. Tôi lay lay con:
– Em Bông đi đánh răng đã chứ, đánh răng rồi đi ngủ. Con muốn bị sâu ăn mất răng không?
Mẹ Bông phải lôi cả con sâu răng ra dọa thì Bông mới chịu uể oải đi đánh răng. Con bé này, không dùng chiêu trò với nó là không được mà.
Cho Bông ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tung-bo-lo/2484667/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.