Tôi vẫn muốn cứu vớt tình hình nên cứng miệng:
– Không phải đâu cố.
– Vậy tại sao không chịu đưa album cho cố. Trong đó có hình thằng Tùng lúc bé, so với cái Bông là biết ngay thôi. Nếu muốn chắc ăn hơn thì đi xét nghiệm.
Cố càng nói tôi càng rối, tay chân dần mất kiểm soát mà run lẩy bẩy, tay tôi đặt trên tay cố có chút siết chặt:
– Cố ơi! Chuyện này, chuyện này không liên quan đến chú đâu ạ.
– Thằng Tùng ép con nói dối đúng không?
Tôi lắc đầu, nước mắt bắt đầu tuôn ra:
– Dạ không, chú không ép con gì cả.
Bông thấy tôi khóc thì cũng tu tu khóc theo. Căn phòng yên ắng bỗng chốc bị phủ đầy âm thanh thút thít của hai mẹ con.
Cố thấy vậy lại càng lấy làm nổi nóng:
– Giờ con muốn cố tức chết à Thương?
– Không ạ, cố đừng như vậy, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe đó.
– Con bé ngốc này. Gọi thằng Tùng vào đây cho cố. Cố sẽ nói chuyện với nó.
– Con… Con…
Mặc dù rất muốn nói chuyện của Bông cho chú biết nhưng tôi lại không muốn mọi chuyện bung bét vào lúc này, càng không muốn sự thật bị phanh phui bởi người khác. Như vậy quá đường đột, chú chắc chắn sẽ cảm thấy bản thân bị chèn ép.
– Cố, chuyện này chúng ta có thể nói sau được không?
Tôi vừa nói câu này thì cánh cửa phòng lập tức bị ai đó đẩy vào. Thấy chú, Bông lập tức mếu máo, thoát khỏi lòng tôi rồi chạy đến đòi chú bế. Chú ôm con bé lên rồi đi tới.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tung-bo-lo/2484649/chuong-19.html