Sau hơn 5 năm, hình như cuộc sống của tôi khi trở lại ngôi nhà này ngày càng trở nên khó khăn hơn. Đi đâu cũng cảm thấy có mấy ánh mắt không mấy thiện cảm dành cho mình. Thế nên cả ngày ngoài ở cùng cố ra thì tôi cũng chỉ trong phòng chơi với Bông.
Con tôi đang chơi ghép hình, đột nhiên lại hỏi:
– Mẹ ơi! Ba Tùng đâu?
– À! Ba đi làm mà con.
Bé thở dài một hơi:
– Sao hôm nay ba Tùng đi làm về lâu thế mẹ nhỉ?
Tôi nhìn lên đồng hồ, giờ chỉ mới 8 giờ tối thôi, cũng chưa gọi là trễ lắm. Nhưng mà có lẽ Bông cả ngày ở nhà, cứ hóng ba về thành ra mới thấy vậy. Sắp tới, chắc tôi phải tìm trường học cho con rồi. Dù sao chúng tôi cũng sẽ ở đây nửa năm, không thể để con bé trong nhà mãi được. Năm sau Bông vào lớp 1, giai đoạn này hẳn là rất quan trọng.
Hai mẹ con tôi chơi một tí thì ba bé cũng về. Bông thấy chú, lập tức mặt mày còn hứng thú hơn chơi trò yêu thích. Nó chạy đến đòi bế rồi ôm hôn người kia thắm thiết.
Tôi đứng dậy, khách sáo nói:
– Chú về rồi ạ?
Chồng tôi không chỉ khách sáo mà còn kiệm lời, phát ra đúng duy nhất 1 chữ:
– Ừ.
– Chú ở đây với Bông nhé, con vào pha nước ấm cho chú tắm.
– Không cần đâu, tôi tự làm được.
– Dạ.
Nói rồi ông chú nhà tôi thả bông xuống, đi đến tủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tung-bo-lo/2484645/chuong-21.html