`` Băng Nhi, có thấy tốt hơn chưa ? ’’ Nhìn thấy Huyền Băng khép mắt thoải mái ngủ, Huyền Trần hơi dưng lại động tác xoa xoa, nhẹ giọng hỏi. `` Vâng, ca ca xoa xoa thêm chút nữa nha , rất thoái mái a ” Huyền Băng có chút mơ hồ mở mắt ra, dùng trán tựa trên vai hắn, mềm mại mà đáng yêu nũng nịu “ Ngoan, như thế sẽ muộn mất, muội nên nghỉ ngơi.” Thanh Long , bọn hắn sẽ hầu hạ muội tắm gội, ta cũng phải về phòng rửa mặt một chút.” Huyền Trần ôn nhu khuyên nhủ nàng, rồi sau đó hắn mới mỉm cười dừng ở trên trán nàng ấn xuống một nụ hôn. `` Dạ `` Huyền Băng nhận lời hắn, trọng giọng nói mơ hồ mang theo lạnh đạm. ” Băng nhi ’’ hắn nỉ non gọi tên nàng, thanh âm có chút bất lực thở dài cùng tiếc nuối. Huyền Trân ôm lấy thân thể mềm mại không chút sức lực đứng dậy hướng phòng tắm trong Huyền Băng các mà đi tới, hắn không chú ý tới người được ôm trong tay hơi nhếch miệng cười, như đã đạt được mục đích chính của mình. Phòng tắm bị tần tần lụa trắng vây quanh, sương khói xung quanh mang theo mùi hương hoa mai tản trong không khí, lịch sự tao nhã khiến cho người ta cảm thấy tâm tình như được thả lỏng. Huyền Trần cẩn thận đem Huyền Băng đặt vào trong bể tắm, ra hiệu cho tứ đại hộ vệ tới hầu hạ, xoay người như muốn rời đi. Đột nhiên có một bàn tay nắm lấy cổ chân hắn, Huyền Trân xoay người ngồi xuống cúi đầu mỉn cười nhìn Huyền Băng đang ở trong nước “ Thế nào, hết giận huynh rồi sao? ’’ Bị vạch trần kỹ xảo Huyền Băng ngây ra nhưng rất nhanh lập tức cười nói sang chuyện khác : ‘ Ca ca ở lại chúng ta, cùng nhau tắm thôi ’’ `` Không được, ta phải về Trần Uyển tắm” Hắn mỉm cười, không để ra một chút sơ hở nào, nàng hoàn toàn không nhìn ra hắn là người vừa nãy bị nàng quyến rũ để lộ ra một chút phản ứng. `` Ca ca, huynh giúp ta tắm đi, vừa rồi toàn thân đầy mồ hôi, huynh lưu lại giúp muội kỳ lưng được không?” Nàng không cam tâm để tất cả trở về điểm ban đầu, Huyền Băng tiếp tục hướng hắn làm nũng. `` Băng nhi ngoan, Thanh Long bọn hắn sẽ giúp muội kỳ lưng. `` Huyền Trần nắm chặt tay, ra vẻ nghiêm túc ra mệnh lệnh , trong nháy mắt hắn nhìn thấy sắc mặt Huyền Băng trở nên trắng bệch, tâm hắn như bị bóp chặt. Năm đó khi hắn nói muốn nàng rời khỏi hắn, biểu hiện của nàng cũng chính là như vậy. ” Được …’’ Thở hắt ra một hơi, nàng lạnh nhạt đáp ứng hắn một tiếng , nhắm mắt lại cố nén cảm giác vô lực , bi thương ẩn sâu lại trong lòng . Huyền Trần nhịn lại cảm giác khó chịu khi thấy mặt nàng mất đi sắc hồng, hắn đứng dậy vội vàng rời khỏi phòng tắm , nhìn tứ đại thị vệ đang đứng hầu ở trước cửa, hắn gật đầu nhận lấy áo ngoài trực tiếp phi thân rời khỏi. Tứ đại thị vệ bước vào phòng tắm, nhìn thấy Huyền Băng ghé vào một bên bể tắm, thu mình lại, giấu mặt vào giữa hai cánh tay nhất định không chịu ngẩng đầu lên, nhìn có vẻ như không muốn nhúc nhích . Bốn người liền trao đổi với nhau bằng ánh mắt, Huyền Vũ nhẹ giọng hỏi : “ Băng chủ, người có sao không ? ’’ Huyền Băng vẫn không chịu ngẩng đầu, tiếp tục vụi mặt ở giữa hai cánh tay ,đầu hơi hơi lay động như muốn hồi đáp. Biết Huyền Trần lại chọc nàng không vui, bốn người yên lặng không nói, bắt đầu giúp nàng tắm gội. Hai vị huynh muội nhà này chính là tự đầy đọa lẫn nhau, không giống với hai vị thiếu gia khác thẳng thắng thành khẩn, vẫn là hai người này thiếu đi một chút tự tin. “ Băng chủ, xin quay ra đây, để chúng tôi, kỳ kỳ sạch sẽ cho người được không? ’’ Bốn người phối hợp giúp Huyền Băng rửa sạch tấm lưng, nhưng không có biện pháp giúp nàng tẩy rửa thân trước, Huyền Vũ nhỏ nhẹ nói bên tai nhưng Huyền Băng vẫn không mở miệng, động đậy một chút cũng không, chỉ tiếp tục tỳ mặt giữa hai tay. Một lần nữa bốn người lại quay ra nhìn nhau . `` Băng nhi, đừng buồn ’’ Thanh Long đổi xưng hô cúi người xuống ôm lấy nàng nhẹ giọng an ủi. Cũng chỉ có ở những thời khắc như thế này tứ đại thị vệ mới hướng nàng thay đổi cách gọi . "Đúng a, Băng Nhi, đại công tử hắn không phải cố ý ."Bạch Hổ kéo đôi tay đang che mặt nàng ra nhìn vào đôi mắt đang sưng đỏ vì khóc của nàng, đau lòng an ủi. `` Tại sao hắn có thể như vậy? Hắn có phải muốn chờ đến khi ta chết mới thừa nhận là yêu ta? Hay là căn bản ngay từ đầu hắn không hề yêu ta, chỉ đơn giản coi ta là muội muội mà thôi ? … tại sao lại như thế ? có phải là do ta qua đa tâm nên hiểu lầm thành hắn yêu ta … ? Giọng nàng nghẹn ngào, khàn khàn chất vấn , khiến cho tất cả mọi người ở đây đồng loạt nhịn lại hô hấp, trong phòng tắm tất cả im lặng đến nghẹt thở, chỉ nghe thấy tiếng Huyên Trần dồn dập hô hấp. Chuyện này nàng bảo mọi người phải làm sao trả lời cho tốt đây? Huyền Trần hành động quả thật làm cho mọi người nhìn không ra ý nghĩ của hắn, có thời gian hắn đối đãi với Huyền Băng tựa như đối đãi với tình nhân, âu yếm khẽ hôn, chỉ thiếu tới mức cuối cùng, sau đó hắn lại như trở thành một người khác, đối đãi với Huyền Băng tựa như huynh muội, hoàn toàn coi thường sự chờ đợi của Huyền Băng. Từ đó hắn thường khiến Huyền Băng rơi lệ , đau khổ chật vật đến vô cùng. Nhưng, những chuyện này là chuyện của bọn họ những người khác không thể nào nhúng tay vào, ngay minh chủ trước đó, đều nhiều lần thử nhưng cũng không có biện pháp, đành phải buông tay tuyên bố mặc kệ bọn họ, huống chi bọn hắn chỉ là thị vệ, có thể nói được gì? Chỉ trách đại công tử che giấu suy nghĩ của mình quá tốt, làm cho không một người nào có thể nắm được, căn bản mọi người đều không biết đến tột cùng là hắn muốn cái gì ... Mặt khác hai vị công tử kia rất tốt, chí ít không như đại công tử, luôn theo ý của Huyền Băng giúp nàng đưa tìm ra giải pháp. " Băng nhi, hay là chúng ta mời Nhị công tử cùng Tam công tử trở về?" Chu Tước thay mặt tứ đại thị vệ đưa ra đề nghị cuối cùng .Là một bào thai sinh bốn chính là tốt ở chỗ này , không cần mở miệng, suy nghĩ ở trong đầu đã rất ăn ý khiến người người âm thầm than thở. "Nhưng là ..." Huyền Trần đã từng ra lệnh cho hai ca ca không được phép trở về, Huyền Băng trong lòng có chút lo lắng nếu kêu bọn họ trở về sẽ khiến đại ca của nàng không vui. "Đừng lo , thật ra đại công tử cũng từng ra lệnh cho chúng tôi, nói là nếu hai vị công tử ở bên ngoài làm loạn, ăn nói lung tung liền bắt họ trở về. Dạo này tam công tử đã nói nhiều lời không nên nói, đến đại công tử cũng rất muốn kêu hắn trở về!" - Thanh Long ngồi cạnh Huyền Băng, ra sức phân tích , muốn thay nàng trút bỏ ưu tư. "Hơn nữa tam công tử vừa về đến, nhị công tử tuyệt đối sẽ chân trước cùng chân sau đuổi tới, như thế Băng Nhi liền có thể tìm 2 vị công tử giúp đỡ ."Bạch Hổ một bên giúp Huyền Băng lau chùi hai chân, một bên tiếp lời . " Đúng nha, đến lúc đó, các vị công tử có thể giúp Băng Nhi tìm ra phương pháp!"- Chu Tước đưa ra lời tổng kết, ôm lấy Huyền Băng từ tay Thanh Long cùng nàng ở trong bể tắm kỳ cọ. Từ đằng sau Huyền Vũ lập tức tiến lên thay nàng xoa bóp tay ngọc, thuận lợi tiếp tục câu chuyện:" Băng nhi tạm thời đừng suy nghĩ nhiều, hôm nay hãy ngủ một giấc thật ngon, nhất định ngày mai tam công tử sẽ trở về giúp nàng." Nghe bọn hắn bốn người phân tích rõ ràng mạch lạc, Huyền Băng trong lòng có điểm thả lỏng, bất luận thế nào thì nhất định hai ca ca cũng sẽ giúp nàng hoàn thành tâm nguyện. Cắn cắn môi, nàng thở nhẹ buông một câu:" Hi vọng là như thế." Gió thu thổi từng cơn, thổi bay lớp lớp màn trướng, vô tình xuyên vào tận tâm của Huyền Băng,nơi tràn đầy tình yêu và nhung nhớ, khiến nàng không khỏi trở mình run nhẹ. Năm nay, gió lạnh từ hồ tới đặc biệt sớm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]