Đến Yến kinh đã là buổi tối, Tiết Đàn bất chấp hồi phủ, tiến thẳng đến hoàng cung.
Thấy Tiết Uyên, hắn lại trở nên chột dạ. Chính mình đào tẩu ngay ngày đại hôn, để lại cục diện rối rắm cho hoàng huynh, sau đó cũng không đưa tin trở về.
Tiết Uyên đang ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, Tiết Đàn vừa vào kinh đã có người hội báo với hắn, cho nên hắn cũng không kinh ngạc vì sự xuất hiện bất ngờ của Tiết Đàn, chỉ là ngẩng đầu liếc nhìn Tiết Đàn một cái, liền cúi đầu lật xem tấu chương. Hồi lâu, mới lạnh lùng hỏi: “Ngươi cũng biết tội a?”
Tiết Đàn vừa nghe Tiết Uyên mở miệng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng thấy ngữ khí lạnh lùng của hắn, không khỏi có chút xấu hổ, vội vàng gập người xuống, nói: “Hòang huynh, ta sai rồi. Mong rằng hoàng huynh nể tình ta cùng Tử Giai một tấm chân tình, tha thứ ta lần này.”
Tiết Uyên không để ý tới hắn, tiếp tục cúi đầu xem tấu chương.
“Bất quá lần này đến Bắc Đông quốc ta cũng có thu họach rất lớn! Lăng Giang muốn tạo phản!” Tiết Đàn rất hiểu ca ca mình, vội vàng chuyển từ chuyện gia sự sang chuyện trận tuyến.
Quả nhiên, Tiết Uyên sửng sốt, chậm rãi ngẩng đầu, con ngươi như một lợi đao làm cho Tiết Đàn nhịn không được rùng mình.
Đó là ánh mắt chân chính bễ nghễ thiên hạ, giống như có thể liếc một cái mà nhìn thấu nội tâm ngươi, làm ngươi cảm thấy chính mình bị bác hết quần áo đứng trơ trọi trên đường.
Ánh mắt trầm ổn sắc bén kia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tinh-vuong-gia-vo-tinh-sung/564890/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.