Trên đời không một ai mà không có lúc giông giống bùn lầy. Bước chân của người dẫm lên, đất cứng ngang nhiên phản kháng nhưng bùn lầy thì không. 
Nó chỉ cam tâm, nhẫn nại để cho người dẫm lún, càng lúc nó càng mềm. Trên đời này nếu có vật mềm thì trước nhất phải kể đến bùn lầy. 
Lý Tầm Hoan tự ví mình như thế và hắn rất thích như thế. 
Vòng tường của Hưng Vân trang hình như mới được tô vôi lại, dầu ban đêm cũng vẫn thấy huy hoàng. 
Thế mà bảng hiệu của quán lão Tôn Gù đã rơi đổ không biết tự bao giờ. 
Ông ta đã giải ghệ rồi chăng? 
Từ con đường ẩm thấp bên ngoài, khó lòng thấy được bóng người trong trang viện. 
Bây giờ trời đã sáng rồi, tự nhiên không bao giờ thấy ánh đèn “cứ mỗi tối, trên ngôi lâu đài nhỏ phía sau một ánh đèn leo lét...” Hơn hai năm qua, đêm nào cũng thế. 
Lý Tầm Hoan chợt nhớ tới những chuyện mà hắn không muốn nhớ. 
Trong vòng hai năm nay, hắn đã thường trực bên khung cửa nơi quán lão Tôn Gù để nhìn ánh đèn, hắn cứ trông cho trời mau tối, hắn lại muốn cho trời cứ tối mãi. 
Hai năm dài đằng đẵng, chừng nhớ lại hắn cảm thấy như mới ngày hôm qua. 
Lão Tôn Gù vẫn kề cận bầu bạn cùng với hắn, lão không hề mở miệng. 
Tôn Tiểu Bạch vụt thở dài: 
- Bây giờ còn chưa đến giờ cơm tối, thực khách hãy còn chần chờ, không biết Nhị thúc tôi đang làm gì? Phải chăng cũng đang lau bàn ghế? 
Thực khách không bao giờ đến nữa. 
Vì Lão Tôn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tinh-kiem-khach-vo-tinh-kiem/1367632/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.