Lý Tầm Hoan là con người không bao giờ tránh né. 
Hắn đối diện với Lữ Phụng Tiên như nhìn cái chết. 
Cứ như thế thật lâu, Lữ Phụng Tiên vụt thở ra: 
- Thật không ngờ trên đời này lại có hạng người như các hạ. Tiểu Phi có một bằng hữu như các hạ quả là phước khí của hắn quá to. 
Lý Tầm Hoan cười: 
- Nếu anh hiểu hắn thì anh sẽ thấy rằng tôi mà có được một bằng hữu như hắn thì phước khí của tôi lại to hơn. 
Đôi mắt ngạo nghễ của Lữ Phụng Tiên vụt trở thành màu ảm đạm: 
- Một con người nghĩa khí mà ưu uất chính là lúc con người đó đang khát vọng, khát vọng một chút tình. 
Hắn nhìn Lý Tầm Hoan đăm đăm và nói: 
- Có phải anh muốn nói rằng anh được chết vì hắn cũng có thể chết vì anh? 
Lý Tầm Hoan gật đầu. 
Lữ Phụng Tiên rít giọng: 
- Nhưng các hạ đã đoán chắc rằng ta không giết các hạ, ít nhất là trong tình trạng này, có phải thế không? 
Lý Tầm Hoan làm thinh. 
Làm thinh có nhiều ý nghĩa, nói rõ hơn là có hai ý nghĩa tương phản. 
Một là công nhận, hai là phủ nhận. 
Lữ Phụng Tiên lại nhìn Lý Tầm Hoan một lúc nữa, cuối cùng ánh mắt của hắn loãng dần, hắn thở ra: 
- Quả thật ta không thể giết các hạ, tại vì sao, các hạ có biết không? 
Lý Tầm Hoan chưa trả lời thì Lữ Phụng Tiên đã nói liền theo: 
- Bởi vì ta cần phải làm cho các hạ mãi mãi thiếu nợ ta, mãi mãi mang ân ta. 
Hắn chợt bật cười: 
- 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tinh-kiem-khach-vo-tinh-kiem/1367619/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.