Con đường thật dài và tịch mịch.
Người trong sơn thôn có thói quen là ngủ rất sớm, nhà nhà đèn đuốc tối thui.
Nhưng khi ra khỏi ngõ quanh thì thấy rõ ngôi lầu nhỏ.
Đêm tối đem mà thấy rõ là vì trên ngôi lầu nhỏ ấy đèn đuốc sáng choang.
Chẳng những mùi rượu thịt phưng phức từ trên ngôi lầu nhỏ ấy tỏa xuống mà còn nghe thấy trên ấy có tiếng cười của đàn bà con gái, lẫn tiếng cười của đàn ông.
Linh Linh khựng lại.
Lý Tầm Hoan thản nhiên:
- Chắc là tiểu thư của cô về rồi đó.
Linh Linh lắc đầu:
- Nhất định không phải, cô ta nói ít nhất cũng năm ba tháng sau cô ta mới về.
Lý Tầm Hoan nói:
- Khách ở nhà cô không phải là ít, cũng có thể có những người khách ở xa, trường hợp không có chủ ở nhà thì họ tự tiện liệu lo thức ăn chứ sao.
Linh Linh ngần ngừ một giây rồi nói:
- Để tôi lên đó xem sao.
Lý Tầm Hoan đưa tay chận lại:
- Cô hãy để tôi lên trước.
Linh Linh trố mắt:
- Tại sao vậy? Những người ấy đã có mặt trên ngôi lầu này họ làm thức ăn, nhậu nhẹt, họ làm như nhà của họ vậy thì tự nhiên họ không thể ác ý gì, chẳng lẽ Thám hoa sợ tôi lên rồi nguy hiểm à?
Lý Tầm Hoan cười:
- Không phải thế mà là vì tôi đang đói tới nơi rồi.
Hắn không đợi cho Linh Linh nói thêm gì nữa, hắn mau bước nhanh về phía ngôi lầu và đi thẳng lên lầu.
Hắn đi nhanh như thế không phải vì hắn đói như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tinh-kiem-khach-vo-tinh-kiem/1367608/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.