Đó là một làng nhỏ vùng sơn cước.
Ngay ở đầu thôn, bên trong đám rừng phong, một tấm bảng hiệu ló ra: “Quán Rượu Chiều” Đọc tên quán không là Lý Tầm Hoan đã muốn say rồi.
Rượu tuy không đáng gọi là quá ngon nhưng lại rất trong, nhiều hương vị.
Đúng là một thứ rượu cất bằng thứ nước suối bên rừng.
Ngọn suối từ phía sau núi chảy ra, trong đến thấy cái dưới đáy.
Lý Tầm Hoan biết đi vòng theo núi ấy dọc theo con suối, gặp một cánh rừng mai, rừng mai ấy có năm ba gian nhà nho nhỏ xinh xinh, trong những gian nhà đó có Lâm Tiên Nhi và Tiểu Phi.
Nghĩ tới gương mặt tuấn tú mà quật cường, nhớ đến tia mắt tinh anh mà bén nhọn của Tiểu Phi, nhớ tới con người bạn trẻ mà nhiệt tình ấy, tình cảm trong người Lý Tầm Hoan bỗng cuồn cuộn dâng lên.
Cái làm cho người ta không thể nào quên được, Lý Tầm Hoan càng không thể quên được là sự nhiệt tình của con người Tiểu Phi lại được che bởi bộ mặt lạnh như băng, bộ mặt không thấy một nét cười, bộ mặt như sắt nguội ấy lại có một tình cảm cực kỳ nồng nhiệt, thứ tình cảm có thể chết cho người khác ấy.
Lý Tầm Hoan bỗng nghe trong lòng chợt nổi lên một sự bồn chồn, sự bồn chồn của con người lãng bạt khi về gần tới quê hương, khi biết gần được gặp được kẻ thân yêu.
Hắn hồi hộp khi nghĩ rằng sắp gặp Tiểu Phi trong phút chốc.
Không biết trong hai năm qua Tiểu Phi đã sống như thế nào, không biết con người hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tinh-kiem-khach-vo-tinh-kiem/1367603/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.