Tâm Mi đại sư hình như nhìn thấu được tâm ý của lão nên hết sức đề phòng, dù làm gì hay đi bất cứ đâu, đều đặt Lý Tầm Hoan trong vòng giám thị của mình.
Điền Thất tuy rất ức nhưng đành nuốt giận mà làm thinh.
Xe chạy rất nhanh, khi nắng vàng xế ngang đỉnh núi, xe đã tiến vào một thị trấn nho nhỏ.
Bây giờ thì gã đánh xe cũng hết dám nhắc đến chuyện uống hay ăn, cố cắn răng chịu đói dong xe theo ý khách.
Cỗ xe chạy ngang qua một đường phố nhộn nhịp, mùi dầu chiên của bánh tiêu và chà quảy thơm phức bốc lên.
Một mụ đàn bà mập úc núc mình mẩy lam lũ đầu bù, từ trong cửa tiệm “chạp phô” gần đó, xồng xộc bước ra kéo lấy vành tai chú bé lôi xềnh xệch vào nhà, miệng không ngớt càu nhàu:
- Bánh tiêu cái thằng cha này, có xôi ăn là phước ba đời để lại, còn đòi bánh tiêu bánh túng gì nữa? Chờ khi nào thằng cha già quỷ của mày giàu có rồi hãy đòi bánh tiêu.
Đứa nhỏ phụng phịu khóc lên:
- Ba tôi giàu, tôi ăn bánh bao nhân thịt chứ thèm ăn bánh tiêu à.
Lý Tầm Hoan chua chát thở dài. Cái cán cân quá chênh lệch giữa nghèo và giàu trên đời quả là một điều đáng buồn. Trong tầm ý thức non dại của hai đứa trẻ, cái ý thức giai cấp mà chúng đang sinh trưởng, món ăn bánh bao nhân thịt là một ước vọng hết sức lớn lao mà chúng khó lòng thưởng thức được.
Đường đi đã hẹp, lại thêm hành gánh bánh tiêu đông người chen chúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tinh-kiem-khach-vo-tinh-kiem/1367587/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.