Gió đầu tháng mười lạnh thấu xương, chiều tà rọixuống Long Thủ Nguyên, bị mười vạn long kỵ binh của Tứ hoàng thúc baovây, Diệp thành tựa ngọn núi cô độc sừng sững, tiêu điều và ảm đạm, côtịch tắm trong ráng chiều đỏ như máu.
Diệp thành chỉ có một conđường duy nhất để liên lạc ra bên ngoài, đó là Đại Vận Hà xuất phát từTrinh thành tại Dương quốc, đi ngang qua Thương Châu và Diệp thành. Đểduy trì con đường duy nhất hết sức quan trọng này, Thái tử Thừa Đức đãphái trọng binh thủ hộ hai bên bờ Vận Hà
"Thất hoàng tử đã trởlại rồi!" Vừa cập bờ, đã nghe binh sĩ hai bên bờ sông đồng thanh hoanhô, tiếng kèn từ vọng lâu bên bờ lập tức vang lên liên miên, hết hồi này đến hồi khác, từ bến đò truyền tin vào thành. Binh sĩ tuần tra trênthành nghe tin lập tức lao xao, trước sau có khá nhiều tướng lĩnh bướclên bái kiến.
Tuyết Nhai bước xuống đầu tiên, kêu người khiêngcẩm đôn đặt chân, đỡ Kim Bích Huy xuống thuyền. Binh sĩ có người dị nghị nhưng không ai dám lớn tiếng: vị Hoàng tử này chạy đến Dương quốc xaxôi, không mời được cứu binh mà lại đem một nữ nhân về, thật chẳng hiểura làm sao cả.
"Đỡ Hoàng phi xuống thuyền" Nhìn thấy người đầutiên bước ra nghênh đón là ái tướng Thẩm Thiết Tâm, Nhan Bạch thở dàimột tiếng ra lệnh. Thấy mặt thuộc hạ đầy vẻ kinh ngạc, chàng cũng khôngcòn lòng dạ nào để giải thích rõ ràng cho bọn họ. Dọc đường đi, chàng đã cố gắng thuyết phục lão lái đò theo chàng đến Diệp thành quy phục vàgiúp đỡ Thái tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-thuyen-xuy-dich-vu-tieu-tieu/106796/quyen-2-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.