Từ ngày xảy ra cớ sự tinh thần cô đi xuống rất nhiều. Cô cố gắng đi làm đều đặn nhưng lúc nào trong cô cũng như người mất hồn.
- Em sao vậy Thục Tâm? - Bá Kỳ lo lắng.
- Em không sao.
- Em có chuyện gì sao?_ Kỳ cố gặng hỏi.
- Không...không có gì cả.
- Chồng em làm em buồn phải không?
- Không phải. _ Cô vội bỏ đi
- Khoan đã. - Anh ấy nắm cánh tay cô kéo lại.
Cô nhăn mặt vì đau đớn bởi những vết thương do Vĩnh Ân gây ra. Bá Kỳ vội vén tay áo của cô lên thì thấy trên làn da trắng nõn có rất nhiều vết hằn đỏ.
- Em bị sao vậy? - Kỳ hoảng hốt hỏi cô
- Không có gì cả! - Cô giật tay ra rồi vội bỏ đi.
Hết giờ làm cô ra về, Kỳ đi theo cô với ý định tìm hiểu cho rõ chuyện gì đang xảy ra với cô.
- Sao anh không về?
- Anh sẽ không về nếu em không nói cho anh biết em đang mắc phải chuyện gì. _ Kỳ cương quyết.
- Em đã nói là không có gì cả!
- Em lừa được anh sao. Có gì em hãy nói ra như vậy sẽ nhàng nhẹ hơn. Nếu trong khả năng anh sẽ giúp em hết mình. Bây giờ em cứ như vậy chẳng những không giải quyết được mà còn khiến tình trạng của bản thân ngày một tệ hơn.
- Em...em..._ Cô bật khóc nức nở.
- Em đừng khóc, nói anh nghe đi. _ Kỳ vội ôm chằm lấy cô.
Cô kể mọi chuyện cho Kỳ nghe và anh rất bức xúc trước những việc Y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-thuoc-ve-em-tu-bao-gio/157373/chuong-17-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.